Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 640 - Chương 640: Tửu Phong Khán Tá Phong, Bài Phẩm Kiến Nhân Phẩm

Chương 640: Tửu Phong Khán Tá Phong, Bài Phẩm Kiến Nhân Phẩm Chương 640: Tửu Phong Khán Tá Phong, Bài Phẩm Kiến Nhân Phẩm

Trần Giang Hà lần này tới đây, anh đặc biệt đến chợ bán đồ cũ tìm mua mấy thứ đồ, thuận tiện mang theo hai món đồ cổ hợp tiêu chuẩn. Sau khi cơm nước xong, nhờ bà Lý giúp đỡ giám định.

Bà Lý đeo kính, nghiêm túc quan sát kỹ lưỡng những món đồ do Trần Giang Hà đưa đến, một lúc sau mới mỉm cười khẳng định : "Người trẻ có mắt nhìn rất tốt, những món đồ nhỏ này đều là đồ tốt cũng khá lâu năm."

Nghe vậy, Trần Giang Hà cười hì hì lấy ra một chiếc bình hoa nhỏ : “Bà giúp tôi xem cái này, ông chủ tiệm đồ cổ nói rằng nó có từ thời Càn Long, nhưng tôi thấy không giống lắm, cảm giác như nó mới được làm vào mấy ngày trước vậy."

"Vậy mà cậu còn mua sao ?" Lý Thu Đồng nhìn Trần Giang Hà.

“Chủ yếu là vì rẻ.” Trần Giang Hà gãi đầu, thật thà nói: “Ông chủ đưa ra giá một vạn tám, tôi trả giá hai trăm, ông ta lập tức bán cho tôi.”

"Cậu là lấy Thanh Long Yển Nguyệt Đao chém giá sao ?"

Lý Thu Đồng nghe thấy lời này của Trần Giang Hà, liền biết chàng trai này đã bị lừa. Tuy nhiên, nhìn kiểu dáng và màu sắc của chiếc bình hoa nhỏ này, thật sự có chút giống đồ ở thời Càn Long nên bà không khỏi cầm lấy nhìn kỹ hơn.

Lý Thu Đồng nghiêm túc nghiên cứu, cuối cùng vào phòng lấy ra một món đồ trong bộ sưu tập của mình để so sánh, gật đầu nói : "Đây quả thực là đồ sứ từ thời Càn Long."

"Thật sao ?"

Trần Giang Hà vẻ mặt kinh ngạc.

Dương Uyển Oánh ở một bên gần như bật cười khi thấy anh diễn y như thật.

Lúc này, Trần Giang Hà lại lấy ra món đồ cuối cùng và trịnh trọng đưa cho Lý Thu Đồng.

Lý Thu Đồng thoạt đầu còn tưởng là bảo vật vô giá nào đó, vừa mở ra thì lập tức bật cười : “Bức tranh mãnh hổ xuống núi này có chút thú vị, đặc biệt là chữ “ngao” ở khóe miệng con hổ, khá hấp dẫn."

Trần Giang Hà khuôn mặt đỏ bừng : “Không giấu gì bà, đây là tác phẩm của tôi, chê cười rồi.”

"Tiểu tử cậu, cũng thật có tài."

Lý Thu đồng nở một nụ cười ôn hòa, đơn giản khen một câu, điều này vô hình trung đã khiến mối quan hệ trở nên gần gũi hơn.

Sau khi giám định và thưởng thức xong mấy đồ vật, Dương Uyển Oánh giơ tay lên nhìn đồng hồ, cười nói với bà Lý : “Bây giờ vẫn còn sớm, vừa hay ba người còn thiếu một, hay là gọi chị tôi qua đây cùng nhau chơi mạt chược đi ?"

"Chị gái cô cũng tới Thượng Hải rồi sao ?" Lý Thu Đồng có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Dương Uyển Oánh cười nói : “Chị ấy vẫn luôn nhớ đến Lý lão sư đó.”

Lý Thu Đồng mỉm cười gật đầu : "Gọi cô ấy tới đây đi."

Mười một giờ tối, trò chơi mạt chược kết thúc. Trần Giang Hà, người đã thua rất nhiều tiền, anh đã thế chấp toàn bộ đồ cổ mang theo, trong đó có bức tranh mãnh hổ xuống núi cho bà Lý Thu Đồng.

Đêm nay Trần Giang Hà chơi mạt chược thua rất nhiều tiền, nhưng tâm trạng của anh lại rất tốt. Sau khi rời khỏi nhà của tiến sĩ Vương, anh đặc biệt dẫn chị em nhà họ Dương đi dạo chợ đêm ở phố đi bộ trên đường An Nghĩa.

Tháng chín, Thượng Hải đã vào thu, gió đêm phả vào mặt có chút lạnh lẽo, Dương Vãn Tình và Dương Uyển Oánh trước khi ra ngoài đều mặc áo khoác, mà Trần Giang Hà vẫn mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, tiêu sái đi trên đường cái, như không hề biết lạnh.

Trần Giang Hà đi ở phía trước, hai cô gái sóng vai đi theo phía sau.

Khoảng cách không xa không gần, Trần Giang Hà thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn các cô, tránh cho quá nhiều người sẽ đi lạc mất.

Hai chị em họ đều là mỹ nữ có khí chất, nhưng so ra vẫn là chị gái Dương Vãn Tình xinh đẹp hơn, mái tóc búi cao thoạt nhìn trông rất gọn gàng lại thanh lịch, đôi mắt xinh đẹp cùng đôi môi đỏ mọng, mơ hồ lộ ra nét trưởng thành quyến rũ.

Cô mặc bộ đồ Chanel, cặp đùi trắng nõn thon dài mảnh khảnh được giấu trong lớp quần tất màu đen, gió đêm nhẹ phả qua người, dường như cũng lơ đãng nhuộm lên mùi thơm ngát nhàn nhạt.

“Trần Giang Hà, cậu thật sự không sợ lạnh nhỉ.”

Ba người tìm một quán ăn khuya dừng chân, Dương Uyển Oánh liếc mắt nhìn bia lạnh được bưng lên bàn, mím môi khẽ cười nói.

“Mặc dù thời tiết hơi lạnh, nhưng uống bia lạnh vẫn rất ngon.”

Trần Giang Hà tỏ ra như không có việc gì, đưa tay sờ sờ bọt nước ngưng tụ trên thân bình, trước khi mở nắp bình ra hỏi thêm một câu: "Hai người có thể uống đá không?"

“Tôi không thành vấn đề.”

Dương Uyển Oánh nhún vai, quay đầu hỏi chị gái: "Chị, chị thì sao?”

“Có thể." Dương Vãn Tình gật đầu.

Ăn khuya không uống rượu, tựa như hát mà không đệm nhạc, một chút thú vị cũng không có.

“Chị Tình, lần này chị tới Thượng Hải là để tham gia đấu giá đất vào trung tuần tháng chín sao?" Lúc Trần Giang Hà rót rượu cho Dương Vãn Tình thuận miệng hỏi.

“Không phải." Dương Vãn Tình ngước mắt nhìn Trần Giang Hà, thẳng thắn nói: "Chủ yếu là tới bàn bạc một dự án cải cách cũ thôi.”

“Ừm.” Trần Giang Hà không có hứng thú gì đối với dự án cải cách cũ này, công trình to lớn, trình tự rườm rà, tốn thời gian tốn sức lại không kiếm được tiền nhanh, anh bèn nhấp ngụm rượu đổi đề tài: "Chị thấy Bà Châu thế nào?"

Dương Vãn Tình chớp mắt, nói: "Bên đó hiện giờ đang là trung tâm hội chợ triển lãm, nếu xét về góc độ quy hoạch dài hạn và tiềm năng phát triển cũng không thua kém so với thành phố mới Châu Giang đang xây dựng. Nếu công ty điện toán đám mây của cậu thuận lợi khánh thành, hẳn là sẽ hình thành một cụm ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật cao tương ứng ở xung quanh."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0