Tôn Thiên ghé sát vào tai Trần Giang Hà thì thầm khuyên : "Tam ca, cô gái nhà người ta không ngủ được muốn gặp anh, anh lại dứt khoát từ chối như vậy có chút không hợp lý."
"Hoa khôi Dịch rất si tình với anh. Khoảng thời gian này anh đi nơi khác công tác, cô ấy đã đến tìm anh mấy lần nhưng đều không gặp được, nhưng lại lặng lẽ giúp anh lấy đống tất hôi hám dưới gầm giường ra giặt, giày cũng đều được chải sạch sẽ rồi." Tôn Thiên nói.
Trần Giang Hà nhướng mày, đời này ngoài mẹ và dì nhỏ ra, dường như chưa từng có người phụ nữ nào khác giặt tất cho anh.
“Vẫn là nên nói rõ ràng hơn với cô ấy.”
Trần Giang Hà trong lòng thở dài, xoay người đi xuống lầu.
Quả nhiên Dịch Thải Vi đang đứng đợi anh ở cửa ký túc xá.
Không thể không nói, cô gái này thực sự xinh đẹp, mặc áo ngắn tay màu trắng đơn giản kết hợp với váy màu xám nhạt, khoe vóc dáng thon gọn mảnh mai, yểu điệu như hoa dành dành phủ đầy sương sớm.
Bởi vì tham gia buổi biểu diễn, cô sấy tóc thành những lọn tự nhiên, hai má rạng rỡ thuần khiết dưới lớp phủ của mái tóc ở hai bên. Khi nghe thấy tiếng bước chân từ cửa cầu thang truyền đến, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đào hoa vốn đã quyến rũ bỗng chốc lấp lánh trong suốt như nước.
Trần Giang Hà cau mày bước đến trước mặt cô : "Đã muộn như vậy rồi, sao cô còn chưa quay về ?"
"Em không muốn quay về." Dịch Thải Vi lắc đầu và nói, "Người bạn cùng phòng mà lúc trước em từng nhắc với học trưởng, cô ta cứ gây rối với em."
Thấy cô không giống như đang nói dối, Trần Giang Hà suy nghĩ một chút rồi nói : "Tôi sẽ sắp xếp tiểu đệ đưa cô quay về, thuận tiện giúp cô giải quyết phiền phức này. Nếu sau này xảy ra tình huống tương tự, cô cứ nói thẳng với tôi, đừng giấu giếm."
"Ừ." Dịch Thải Vi gật đầu.
"Sau này nếu muốn gia nhập làng giải trí, hãy nhớ chú ý giữ gìn hình tượng của mình, đừng thường xuyên chạy đến ký túc xá nam, để tránh sau này nổi tiếng rồi bị người ta đào lại lấy làm tin tức tiêu cực và tin đồn lan truyền lung tung khắp nơi." Trần Giang Hà nghiêm túc khuyên bảo.
“Em biết.” Dịch Thải Vi vẫn là gật đầu, nước mắt rưng rưng: “Nghe lời học trưởng, sau này em sẽ chú ý.”
Trần Giang Hà lấy điện thoại ra gọi điện cho Chu Kình Phu, bảo anh ta lái xe tới.
Năm phút sau, Chu Kình Phu lái xe đến trước cửa tòa nhà ký túc xá nam.
“Giúp tôi đưa người về Học viện m nhạc Tinh Hải.”
Trần Giang Hà dặn dò một câu, quay người lại thấy Dịch Thải Vi cúi đầu im lặng đưa tay lên lau nước mắt, dứt khoát xua tay nói : "Bỏ đi, để tôi tự đưa về."
"Đi thôi, lên xe."
Trần Giang Hà gọi Dịch Thải Vi, quay người ngồi vào ghế lái.
Dịch Thải Vi ngồi vào ghế phụ, nghiêng người, rụt rè nhìn sắc mặt của Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà chú ý tới ánh mắt của cô : "Có phải là cô rất sợ tôi không ?"
“Không sợ.” Dịch Thải Vi lắc đầu nói : “Em vẫn luôn có chút thích học trưởng.”
Trần Giang Hà quay tay lái lùi lại : “Chỉ có một chút thôi sao ?”
“Ừ, không dám quá thích anh quá nhiều.” Dịch Thải Vi gật đầu, lại nhìn anh hỏi : “Học trưởng không có chút cảm giác nào với em sao ?”
"Cô đang nói đến phương diện nào ?" Trần Giang Hà hỏi lại.
Dịch Thải Vi nhẹ nhàng cắn môi dưới, nói : “Phương diện nào cũng được.”
“Trước đây cô đã từng yêu chưa ?”
"Chưa ."
"Tôi không tin."
"Em có thể chứng minh."
"Cô có gì đó sai sai..."
Trần Giang Hà và Dịch Thải Vi ở trên xe không có chuyện cũng cố tìm chuyện để nói, đêm khuya ở Quảng Đông, trên đường không có nhiều xe cộ, đô thị rất thông thoáng, khi đưa người đến khu chung cư Rulin Garden, cách khuôn viên làng Đại học Học viện m nhạc Tinh Hải không xa thì vừa 12h30.
"Đã muộn như vậy, chắc là sẽ không có người tới quấy rối cô đâu, quay về tắm rửa đi ngủ sớm đi. Ngày mai tôi lại sắp xếp tiểu đệ qua đây một chuyến." Trần Giang Hà xua tay.
"Cảm ơn học trưởng."
Dịch Thải Vi rất chân thành cảm ơn : “Anh có muốn lên lầu ngồi chút không ?”
Trần Giang Hà liếc nhìn cô : “Là một cô gái, đêm khuya sao lại có thể chủ động bảo con trai lên lầu ngồi chứ ?”
"Em... Em thấy những bộ phim truyền hình Hàn Quốc luôn diễn như vậy." Dịch Thải Vi ngượng ngùng nói : "Đều là con trai đưa con gái đến tận cửa nhà, rồi con gái bảo anh ấy lên lầu ngồi, sau đó thì..."
Trần Giang Hà chớp chớp mắt: "Thì làm gì ?"
“Ừm.” Dịch Thải Vi ừm một tiếng.
Trần Giang Hà nhướng mày: "Giỏi thật, cô thuần thục như vậy, lại còn nói với tôi là chưa từng yêu ?”
Hai má Dịch Thải Vi đỏ bừng: “Việc này có phải là không thể giải thích rõ ràng được nữa không ?”
"Được rồi, thực ra không cần thiết phải giải thích, tôi tin, cô quay..."
Trần Giang Hà chưa kịp nói hết lời, Dịch Thải Vi đã tháo dây an toàn cho anh xem thân hình cực kỳ mềm mại và dẻo dai của một sinh viên nghệ thuật.
"Cái này cũng là cô học được từ phim truyền hình Hàn Quốc sao ?"
Trần Giang Hà hơi giơ tay giữ khoảng cách, nhỏ tiếng hỏi, anh thật sự không thể hiểu được tư duy của nữ sinh chuyên ngành nghệ thuật, rõ ràng là một một cô gái cực kỳ thuần khiết, nhưng một số hành động lại đặc biệt táo bạo, quan trọng là cô còn nói bản thân chưa từng yêu.
Tuy nhiên, từ động tác bỡ ngỡ khi hôn đó của cô, quả thực có cảm giác là tay mơ mới vào nghề mà tỏ vẻ kinh nghiệm phong phú.
"Không phải."
Dịch Thải Vi nhích lại càng gần, cử động lưỡi mới hơi thở hổn hển ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm thật sâu Trần Giang Hà: “Học trưởng, em thật sự có chút thích anh, hơn nữa cũng rất lâu rồi.”
------
Dịch: MBMH Translate