Trong phòng ngoại trừ cô, còn ngồi một người trẻ tuổi, anh đang lẳng lặng nghe cô hát, mãi đến khi Dịch Thải Vi hát xong, khóe mắt anh nổi lên ánh nước trong suốt, nhịn không được vỗ tay: "Hát rất hay."
“Cảm ơn học trưởng Trần.”
Dịch Thải Vi cười nhẹ nhàng cảm ơn Trần Giang Hà.
Trong lòng Trần Giang Hà có chút xúc động.
Anh từng xem một cô gái biểu diễn bài hát này trong một chương trình giải trí, có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Kỹ thuật hát của cô gái kia tốt hơn Dịch Thải Vi, thể hiện cảm xúc cũng tinh tế tỉ mỉ hơn, nhưng ngoại hình của cô kém xa Dịch Thải Vi, ở thời điểm này, diện mạo thường quan trọng hơn thực lực.
Nếu như xinh đẹp lại có thực lực, có thêm chút vốn hoạt động thì tỷ lệ bạo hồng sẽ rất cao.
“Luyện tập thêm mấy lần nữa, lúc lên chương trình có thể phát huy trình độ như hôm nay là đủ rồi.”
Trần Giang Hà hài lòng liếc nhìn cô một cái, đứng lên: "Tôi còn chút việc, đi trước đây.”
Dịch Thái Vi yên lặng tiễn anh, đi tới cửa mới dừng bước.
“Đại lão.”
Trần Giang Hà đi ra, bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, Chu Kình Phu cầm một chiếc ô màu đen đi đến bên cạnh anh.
Trần Giang Hà nhìn anh ta, sau đó nhìn quanh bốn phía, rất kinh ngạc nói: "Tôi bỗng nhiên phát hiện, những nơi anh đứng, tuyệt nhiên không thể nhìn thấy hình bóng của bất kỳ em gái nào.”
“Có thể là dáng vẻ của tôi quá hung dữ, các em gái vừa nhìn thấy tôi đã muốn trốn thật xa.”
Chu Kình Phu nhếch miệng nói: "Nam sinh nhát gan thấy tôi cũng trốn hết.”
"Vậy làm sao anh tìm được bạn gái?" Trần Giang Hà hỏi.
Chu Kình Phu cười nói: "Bạn gái tôi bị cận rất nặng.”
Lời này của anh ta khiến Trần Giang Hà nhớ tới năm 2006, năm hai người kết bạn với nhau trò chuyện tại tiệm net, vì vậy thuận miệng hỏi: "Anh và bạn gái hiện tại thế nào rồi, hẳn là sắp kết hôn đúng không?"
Chu Kình Phu vò đầu nói: "Cô ấy nói tôi làm bảo vệ cả đời cũng không có tiền đồ gì, tôi trực tiếp tát cô ấy hai cái, đi theo đại lão lăn lộn bao lâu, làm sao có thể không có tiền đồ.”
“Tôi sẽ bảo đảm tiền đồ cho anh." Trần Giang Hà vỗ vai anh ta an ủi: "Bạn gái tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn.”
“Vậy xin mượn may mắn trong lời của đại lão.”
Chu Kình Phu cười ngây ngô.
Brừ Brừ!
Điện thoại di động của Trần Giang Hà rung lên, là phó tổng Đặng Vĩnh Thanh gọi điện thoại tới: "Tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Triệu của tập đoàn Huy Hoàng và chủ tịch Lưu của tập đoàn Ảo Tưởng cùng đến thăm, muốn gặp mặt anh một lần.”
“Chủ tịch Lưu của tập đoàn Ảo Tưởng?”
Trần Giang Hà khẽ nhíu lông mày.
Chủ tịch Tập đoàn Ảo tưởng Lưu Quân Vũ là một trong những doanh nhân nổi tiếng nhất trong nước, từng nhiều lần được truyền thông thổi phồng là "Bố đỡ đầu của ngành thương mại", địa vị trong giới thương mại vô cùng cao.
“Đúng vậy, đi cùng còn có con gái của ngài ấy, Lưu Tử Khâm." Đặng Vĩnh Thanh báo cáo.
“Biết rồi, anh tiếp đãi họ trước, tôi một lát sẽ qua sau.”
Trần Giang Hà lạnh nhạt đáp lại, sau khi cúp điện thoại, đưa tay khoác lên vai Chu Kình Phu, mỉm cười nói: "Đi, dẫn anh đi gặp đại ca của giới thương mại.”
……
Tại trụ sở chính của Light Chaser, cao ốc khu trung tâm Quảng Đông thuộc tập đoàn An Hạ phía tây đường Thể Dục, khu Thiên Hà.
Triệu Huy Hoàng và Lưu Quân Vũ ở phòng khách đợi ước chừng nửa giờ, mới nhìn thấy Tổng giám đốc Trần mang theo một người trẻ tuổi tóc bạch kim đi vào phòng khách.
“Thật ngại quá, chủ tịch Lưu, tổng giám đốc Triệu, trên đường kẹt xe tôi tới chậm, tốn thời gian của hai vị khách quý rồi.”
Trần Giang Hà rõ ràng là cố ý gạt bọn họ, lúc gặp mặt lại mang theo áy náy, nói chuyện rất khách sáo.
“Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới.”
Lưu Quân Vũ cười híp mắt đứng dậy, nhiệt tình bắt tay Trần Giang Hà: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tổng giám đốc Trần còn trẻ hơn so với trong tưởng tượng của tôi.”
“Chủ tịch Lưu quá khen, từ nhỏ tôi đã xem câu chuyện khởi nghiệp của ngài, học được rất nhiều thứ." Trần Giang Hà rất khiêm tốn.
Triệu Huy Hoàng cũng đứng dậy bắt tay Trần Giang Hà, cười như không cười nói: "Tổng giám đốc Trần, tôi và cậu cậu cũng xem như không đấu không quen biết nhỉ.”
“Được làm quen với người kinh tài tuyệt diễm như tổng giám đốc Triệu là vinh hạnh của tôi.”
Lời này của tổng giám đốc Trần nói ra vô cùng hời hợt, nhưng lại cực kỳ đắng lòng. Trong vòng ba tháng tài sản công ty và tài sản cá nhân song song bốc hơi hơn phân nửa, Triệu Huy Hoàng hai má co rút vài cái, khóe miệng vẫn như cũ duy trì nụ cười.
Không có biện pháp, muốn làm tài chính phải có gan anh hùng, sau khi tài sản bốc hơi, tổng giám đốc Triệu đứng ở trước mặt vãn bối Trần Giang Hà, cảm giác đẳng cấp đã thấp hơn một bậc.
Lúc này, trước cửa phòng khách truyền đến tiếng giày cao gót đi tới, Trần Giang Hà nhướng mày nhìn một cô gái trẻ tuổi đi vào.
------
Dịch: MBMH Translate