Trần Giang Hà gõ cửa hai cái đi thẳng vào, lấy ra thuốc lá từ trong túi đưa cho Dương Vãn Tình: “Lão Đặng, vất vả rồi.”
“Thói quen.” Dương Vãn Tình nhận lấy điếu thuốc cười toe toét: “Mấy ngày nay số liệu Voice Chat Quả tăng trưởng nhanh chóng, chiến lược quảng bá trăm thành phố của chúng ta rất thành công.”
“Điều này nói rõ cái gì? Thành công vẫn có thể làm lại.”
Trần Giang Hà cũng mỉm cười, thuận tiện hỏi: “Có phản hồi nào về dữ liệu quảng bá các khu danh lam thắng cảnh lớn cả nước không?”
“Sáng hôm nay vừa nhận được phản hồi.”
Dương Vãn Tình cầm lấy một phần văn kiện trên bàn đưa cho Trần Giang Hà: “Sự thật chứng minh, phúc lợi của việc tặng nước suối cho người dùng mới đăng ký ở khu danh lam thắng cảnh rất có kết quả.”
“Có kết quả là được.”
Trần Giang Hà mở tài liệu cẩn thận xem một lần số liệu phản hồi,hài lòng gật đầu: “Trên cơ baen hai chai nước suối đã đổi lấy một người dùng mới, đổi thành tỷ số rất cao. Tặng một số tiền thưởng cho các anh em ở tiền tuyến.”
Dương Vãn Tình bật cười: “Đã sắp xếp xong xuôi, tiền lương trong Quốc Khách và tiền thưởng đều được tính riêng, để thúc đẩy tinh thần, tất cả sẽ được trả hàng ngày.”
“Được, sắp xếp rất ổn thỏa.”
Trần Giang Hà nhíu mày, nhìn thấy hai bên tóc mai của Đặng tổng rõ ràng đã thêm rất nhiều tóc trắng, mím môi nói: “Lão Đặng, tôi sẽ cho anh ba ngày nghỉ, anh nghỉ ngơi đi.”
Dương Vãn Tình khoát khoát tay nói: “Tôi ở nhà nhàn rỗi không yên, vợ lại thích nhắc mái, lỗ tai không yên tĩnh, còn không bằng đi làm.”
“Ha ha.” Trần Giang Hà bật cười không phúc hậu, không ngờ ĐẶng tổng lại sợ vợ.
Dương Vãn Tình liếc nhìn Trần Giang Hà, mỉm cười giải thích: “Thật ra không phải tôi sợ vợ, tôi là đang tôn trọng bà ấy.”
Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng, rất nghiêm túc nói: “Tôi rất hiểu, tôn trọng vợ là phẩm chất ưu tú cần thiết của đàn ông trưởng thành.”
Dứt lời, Trần Giang Hà nói sang chuyện khác: “Tôi định tạc Voice Chat Quả ra ngoài, thành lập hai phòng kinh doanh, một bên chuyên về trong nước, một bên phát triển ngoài nước, anh cảm thấy thế nào?”
Trước mắt Dương Vãn Tình sáng lên, nhưng lại lộ ra vẻ lo âu: “Tập Đoàn Xí Nga bên kia?”
“Đã ngã bài ra rồi.” Trần Giang Hà lạnh nhạt trả lời.
Dương Vãn Tình gật đầu: “Vậy thì không cần băn khoăn, tập trung nguồn lực mở rộng thị phần.”
“Đó là những gì tôi nghĩ.”
Trần Giang Hà buông văn kiện trong tay xuống, nói tiếp: “Ngoài ra chúng ta phải làm tích hợp nguồn lực nội bộ, thành lập một công ty tập đoàn, nghiệp vụ có thể phân tán độc lập, khía cạnh quản lý nhất định phải tập trung.”
“Tôi đồng ý.”
Dương Vãn Tình không chút do dự bày tỏ thái độ, thành lập công ty tập đoàn là con đường duy nhất để một doanh nghiệp phát triển từ lớn đến mạnh.
Trần Giang Hà nhìn thấy Đặng tổng tỏ thái độ kiên quyết như vậy, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, sau đó thuận miệng hỏi một câu: “Khoản lỗ ròng của công ty vào tháng trước là bao nhiêu
“Kinh doanh Group Buying Take Away lỗ 420 triệu, Voice Chat Quả lỗ 6300 vạn, kinh doanh bất động sản Tưởng Gia lời 2100 vạn, Lightspeed Payment lời 190 triệu…”
Dương Vãn Tình vừa nói vừa tìm báo cáo tài chính đưa cho Trần Giang Hà.
Hai hạng mục kinh doanh Group Buying và Voice Chat Quả cũng đang tiếp tục quảng bá, ném tiền, lỗ vốn là chuyện trong dự trù.
Lightspeed Payment lời là bình thường, bởi vì “Sinh hoạt phí” và “Tiền tiêu vặt” rất phổ biến ở giới trẻ, khủng hoảng kinh tế trong khoảng thời gian này, đồng thời giúp nhiều người vượt qua khó khăn nhất thời, cũng thu được lợi nhuận đáng kể.
Suy cho cùng làm khoản vay nhỏ không phải làm từ thiện, khía cạnh lãi suất hợp tình hợp lý, cũng đã là vốn lương tâm rồi.
Khiến Trần Giang Hà có chút bất ngờ chính là Công ty kinh doanh bất động sản Tưởng Gia lại bắt đầu có lợi nhuận.
“Sự khôi phục của bất động sản trong nước đang tăng tốc.”
Mắt Trần Giang Hà hơi nhíu lại.
Anh đã tích trữ bất động sản ở các thành phố tuyến một với giá trị 2 tỷ, một khi giá nhà tăng, một tấn vàng!
“Sau ngày Quốc Khách, kế hoạch cơ sở hạ tầng lớn Quốc Gia cũng sẽ khởi công, sương mù khủng hoảng tài chính sắp tản đi, có thể tiếp tục giao dịch cổ phiếu.”
Nghĩ tới đây, Trần Giang Hà dường như đã có sức chống lại Tập Đoàn Xí Nga.
Nhưng, chiến tranh vốn, trước đến giờ đều là liên kết giành thắng lợi, chiến đấu một mình và chủ nghĩa anh hùng cá nhân, thường chỉ có thể thất bại bị loại.
“Brừm brừm brừm.”
Điện thoại Trần Giang Hà run lên trong túi, lấy ra xem ID người gọi: Chị Tình.
“Rõ ràng tôi không phải là Tào Tặc, nhưng tại sao luôn muốn gì hay đến gì đấy?” Khi Trần Giang Hà nhận điện thoại, trong miệng nhỏ giọng thì thầm.
“Tào Tặc gì?”
Dương Vãn Tình nghe không hiểu.
“Không có gì.” Trần Giang Hà mỉm cười: “Chị Tình, chị tìm tôi có việc gì?”
Dương Vãn Tình khẽ cười: “Muốn tìm Trần tổng vay chút tiền xoay vòng.
“Hả? Chị nói gì? Tôi đang trên công trường, máy ở đây hơi ồn ào, tín hiệu không tốt, ôi, máy đằng kia nhỏ tiếng chút đi…”
Tít tít tít.
Điện thoại đã bị cúp.
Dương Vãn Tình có chút sững sờ.
Nhưng, nửa tiếng sau, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai mang một chiếc bao đay lớn, đầu đầy mồ hôi bước vào văn phông của cô.
“Gần đây hơi nghèo, chỉ có thể cho chị vay những thứ này. Ôi ôi ôi, chị đừng dùng ánh mắt cảm động nhìn chằm chằm tôi, tôi là người có bạn gái, vay tiền không cho vay người.”
------
Dịch: MBMH Translate