Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 672 - Chương 672: Tuy Là Rất Ghét, Nhưng Vẫn Thích Anh

Chương 672: Tuy Là Rất Ghét, Nhưng Vẫn Thích Anh Chương 672: Tuy Là Rất Ghét, Nhưng Vẫn Thích Anh

Đường Nguyệt Đình, năm nay đa là sinh viên năm cuối, lúc này đang ngồi gõ luận văn tốt nghiệp trước máy tính trong ký túc xá, thấy cuộc gọi của Trần tổng, thụ sủng nhược kinh mà nhấn nút trả lời, nhẹ nhàng “Alô” một tiếng.

“Cô có đang ở trường không?” Trần Giang Hà hỏi.

“Có.” Đường Nguyệt Đình cười hì hì trả lời: “Trần tổng có chuyện gì thì cứ ra lệnh đi.”

“Giúp tôi tìm một nhóm bán thời gian thông minh khéo tay, đến Trung Tâm Hoạt Động Sinh Viên đóng hàng chuyển phát nhanh.” Trần Giang Hà nói.

“Được, để tôi đến nhóm bán thời gian gào to một tiếng.” Đường Nguyệt Đình thẳng thắn trả lời.

“Lương ngày là 100, trả trong ngày.” Trần Giang Hà bổ sung nói.

“Tôi sẽ đưa người đến đó ngay.” Đường Nguyệt Đình nhanh chóng rút đôi chân dài đang đặt trước máy tính, không để ý hình tượng chân trần chạy tới cửa ký túc xá la to: “Các bạn trẻ, đặt luận văn tốt nghiệp sang một bên trước, theo tôi ra ngoài kiếm tiền xài vặt, lương ngày là 100, trả trong ngày.”

Giọng nói vừa vang lên, hàng chục cô gái trên toàn bộ tầng lầu đông loạt chạy ra khỏi ký túc xá.

Trần Giang Hà nghe được động tĩnh, mỉm cười cúp máy, quay đầu phát hiện anh mắt nhu hòa của Từ Chỉ Tích đang nhìn anh, chỉ là phút chốc hai người đối mặt, cô đã dời tầm mắt.

Trần Giang Hà cúi người nhấc nhẹ băng ghế lên, chuyển đến cạnh cô: “Ngồi xổm lâu dễ choáng đầu.”

Từ Chỉ Tích duỗi tay muốn nhận lấy, lại thấy anh ngồi xuống cười đùa hí hửng mình, vỗ vỗ đùi nói: “Ngồi lên chân anh đi.”

Từ Chỉ Tích trừng mắt liếc nhìn anh, bốn sinh viên nữ bên cạnh cũng đang cười trộm.

“Bốn tiểu tiên nữ các cô đang cười gì, chẳng lẽ cũng muốn ngồi lên đùi tôi?”

Trần Giang Hà nhướng mày, nghiêm túc nói: “Tôi cảnh cáo các cô đừng mộng tưởng hão huyền, chỉ có thiên nga mới có thể ngồi trên đôi chân cóc cường tráng của tôi.”

Lời còn chưa dứt, các sinh viên nữ không nhịn được bật cười.

“Cũng biết lắm lời.”

Từ Chỉ Tích khẽ cáu một câu, im lặng nhịn cười đứng dậy đi về phía văn phòng, lấy ra năm cây kem trừ trong tủ lạnh, đưa cho Trần Giang Hà một cây.

“Tay anh hơi đổ mồ hôi, em giúp anh tháo bọc.” Trần Giang Hà nói.

“Ờ.” Từ Chỉ Tích giúp anh xé bọc ra.

Trần Giang Hà mỉm cười: “Em cắn một miếng trước, thay anh nếm thử mặn nhạt.”

“Ngọt.”

Từ Chỉ Tích duỗi tay đưa kem vào miệng anh.

Trần Giang Hà cúi đầu cắn một miếng nhỏ, thật sự rất ngọt nhưng cố tình chê: “Quá ngấy.”

“Phải hông?” Từ Chỉ Tích rút lại, tự mình nếm thử: “Em cảm thấy khá ngon.”

“Chẳng lẽ vị giác của anh có vấn đề sao?” Trần Giang Hà mặt đầy nghi ngờ: “Đưa anh nếm thêm một miếng nữa.”

Từ Chỉ Tích theo bản năng đưa qua, lại chợt dừng lại, sâu xa nhìn anh: “Anh cố tình.”

“Đâu có cố tình?”

Trần Giang Hà nhận lấy cây kem, gặm nơi cô Từ đã cắn qua: “Đồ ngọt muốn chia sẻ với em mỡi không cảm thấy ngấy.”

“Hừ~” Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em ghét anh.”

Từ Chỉ Tích ghét thì ghét, thấy Trần Giang Hà giúp tìm nhóm sinh viên bán thời gian làm giảm áp lực công việc của cô, gần tối còn khách sáo mua thức ăn làm cơm.

Trần Giang Hà ngồi trên ghế sô pha xem《3000 Whys of Blue Cat》, anh ngược lại không thích xem phim hoạt hình, nhưng khung cảnh này vừa ấm áp lại vừa cảm giác quen thuộc.

Ở bên cô thư ký nhỏ, cuộc sống luôn ngọt ngào, ở bên Diệc Xu, nội tâm sẽ rất yên lòng, ở bên cô Từ, hơi thở cuộc sống rất đậm đà.

Nếu tách biệt ba đoạn tình cảm này, đại khái tương ứng là nhân tình, bạn gái và vợ.

Nếu đủ may mắn có cả ba người, cuộc đời này sẽ không có gì phải hối tiếc.

“A.”

Trần Giang Hà đang xem tivi, tiếng của cô Từ truyền ra từ phòng bếp.

Anh co chân chạy vào: “Sao vậy?”

“Không sao.” Từ Chỉ Tích nắm tay giấu phía sau: “Dầu bắn tung tóe.”

“Anh nhìn xem.” Trần Giang Hà bước tới nắm tay cô nhìn, hai bong bóng nhỏ màu đỏ nổi lên, đau lòng nói: “Anh nấu cơm, em ra ngoài ngồi đi.”

Từ Chỉ Tích lắc đầu: “Không cần, không mỏng manh như thế.”

“Anh mau ra ngoài, đừng làm trở ngại em nấu ăn.” Từ Chỉ Tích nói tiếp.

Trần Giang Hà có chút buồn bực: “Em thật sự ghét bỏ anh sao?”

“Ừ.” Từ Chỉ Tích rất nghiêm túc gật đầu: “Ghét anh.”

Trần Giang Hà nhìn vẻ mặt thành thật của cô, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Từ Chỉ Tích nhìn anh, bỗng nhiên nhón chân lên cắn mạnh một cái lên mặt anh.

“Tuy là rất ghét, nhưng vẫn thích anh.”

“Được rồi, anh mau ra ngoài, phòng bếp quá nhỏ anh quá lớn, vướng tay vướng chân.”

“Anh rể, lễ Quốc Khách vui vẻ.”

Vào buổi tối trước bữa cơm, Từ Chỉ Quân bước đến ký túc xá 502.

Kỳ huấn luyện quân sự năm nay của tân sinh viên Đại Học Trung Văn Hồng Kông kéo dài 26 ngày, bao gồm 20 ngày huấn luyện quân sự, 6 ngày lý thuyết quân sự, Từ Chỉ Quân lộ rõ làn da rám nắng khi trải qua thời gian tắm rửa dưới ánh mặt trời chói chang, chợt nhìn thấy cô, Trần Giang Hà suýt nữa không dám nhận.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0