Năm nay Tập Đoàn Sino-Ocean mở cửa hai mươi dự án trên cả nước, cũng là một công ty bất động sản có tốc độ tăng trưởng đi ngược xu thế, Dương Vãn Tình với tư cách là người đứng đầu tập đoàn đã thu hút nhiều sự chú ý, một số danh sách hoang dã thậm chí còn đưa cô vào cuộc thảo luận về những người phụ nữ giàu nhất nước.
Ra giá 9,9 tỷ, áp đảo tất cả các ông lớn ở hiện trường, ngay cả Hứa Chí Văn tiền muôn bạc biển, cũng mất đi hứng thú tăng giá.
Hai cha con Triệu Huy Hoàng và Triệu Thụy An nhìn Dương Vãn Tình, vẻ mặt khác nhau.
Một năm ngắn ngủi, trước đây họ thấp kém hơn nhà họ Triệu, cần dựa vào quan hệ thông gia gia tộc để đổi lấy tương lai Tập Đoàn nhà họ Dương, bây giờ đã nằm ngoài tầm với của nhà họ Triệu.
“Nếu không ai tăng giá, vậy thì…”
Ngay lúc Triệu Huy Hoàng đang chuẩn bị đưa ra quyết định, Dương Vãn Tình lại tiếp tục nói: “Tôi có thêm một điều kiện.”
Triệu Huy Hoàng hơi ngẩn ra, trong lòng đã đoán được gì đó, nhưng giả vờ bình tĩnh: “Nói xem.”
“Hy vọng chú Triệu ở trước mặt bạn bè giới truyền thông, tuyên bố giải trừ hôn ước giữa tôi và Thụy An.”
Giọng nói Dương Vãn Tình không lớn nhưng giống như ném ra một quả bom nặng ký, các phóng viên có mặt giống như cá mập ngửi được mùi tanh, trong nháy mắt hưng phấn.
Triệu Huy Hoàng sâu xa liếc nhìn cô: “Cháu rất giỏi, là Thụy An không xứng với cháu.”
Trong lòng ông rất rõ ràng, Dương Vãn Tình vì giải trừ hôn ước, không tiếc đưa ra mức giá cao choáng ngợp 9,9 tỷ, mục đích chính là thẳng thắn vạch rõ giới hạn.
Làm thế này nhìn như tuyệt tình, trên thực tế vừa duy trì danh dự chính cô, cũng cho Triệu Huy Hoàng thể diện, dù sao ai cũng sẽ có lúc gặp khó khăn trở ngại về tiền đi?”
“Đúng lúc có phóng viên của một số tờ báo có mặt tại hiện trường, trực tiếp đăng báo giải trừ đi.” Giọng nói Triệu Huy Hoàng rất bình tĩnh.
“Cám ơn.”
Dương Vãn Tình lịch sự cảm ơn, không nói một câu thừa thãi nào.
Mặc dù Triệu Huy Hoàng đang nén giận đầy bụng, nhưng vẫn sắp xếp một bữa thịnh soạn để chiêu đãi mọi người.
Tiếc là “nhân vật chính nữ xuất sắc nhất” Dương Vãn Tình không nể mặt, được Trần Giang Hà vào vai phụ đưa đi ăn ẩm thực Thuận Đức.
“Chúc mừng chị Tình, chị đã lấy lại được sự trong sạch.”
Khi Trần Giang Hà cụng ly với Dương Vãn Tình, nói với khuôn mặt chân thành.
Dương Vãn Tình mím môi mỉm cười, nói: “Rõ ràng là giải trừ hôn ước, sao chuyện này từ miệng người đẹp trai như cậu, nghe cảm thấy như chuộc thân từ lầu xanh vậy?”
“Ha ha.”
Trần Giang Hà cười ha ha một tiếng, trực tiếp nói đùa: “Nếu chuộc thân từ lầu xanh là tốt rồi, tôi với tư cách người bỏ vốn, nên xem như là ân nhân của chị, không phải chị nên lấy thân báo đáp sao?”
Dương Vãn Tình khẽ liếc anh, nói đùa tương tự: “Mua lại 9,9 tỷ thanh toán đủ, cậu mới bỏ vốn 1,9 tỷ còn muốn chiếm tiện nghi sao? Cùng lắm là cho cậu sờ soạng.
“Hả?”
Trần Giang Hà mặt đầy ngạc nhiên, quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Cậu nhìn gì?”
Dương Vãn Tình giơ tay lên che ngực lại: “Tôi giỡn thôi.”
Trần Giang Hà vỗ vỗ ngực, có vẻ nghĩ lại còn sợ hãi: “May là nói đùa, nếu không tôi cũng phải cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng sờ soạng từ đâu mới có thể thu lại khoản lỗ khổng lồ 1,9 tỷ.”
Lời này của anh thực sự quá tục, may là tư chất tâm lý Dương Vãn Tình rất tốt, có thể chịu được trêu chọc, cũng không kìm được đỏ mặt.
Dương Vãn Tình cúi đầu gắp một miếng cá sống, vừa nhúng nước chấm nói sang chuyện khác: “Sao cậu biết tôi thích ăn thức ăn Thuận Đức vậy?”
Trần Giang Hà bật cười: “Đồ ăn ở phía đông Quảng Đông, hương vị ở Thuận Đức, có mấy người Quảng Đông cự tuyệt thức ăn Thuận Đức được, dù thế nào tôi cũng không thể cự tuyệt được, cho nên đoán chị cũng thích.”
Nghe được Trần Giang Hà đánh giá cao thức ăn Thuận Đức như vậy, mắt Dương Vãn Tình cong thành trăng lưỡi liềm xinh đẹp, mỉm cười nói: “Thật ra tôi là người Thuận Đức.”
“Hả?” Trần Giang Hà đã biết từ lâu, lại mặt đầy ngạc nhiên: “Tôi nhớ Thuận Đức nổi tiếng thức ăn ngon, người đẹp không nổi tiếng lắm, chị đẹp thế này, sẽ không phải người Thuận Đức giả đi?”
Nghe vậy, Dương Vãn Tình lại không nhịn được bật cười, đột nhiên lại lắc đầu: “Trần đẹp trai thường đều khen người khác như vậy sao? Chẳng trách vẫy gọi các cô gái thích.”
Trần Giang Hà khoát khoát tay: “Tôi rất ít khen người khác, vẫy gọi các cô gái thích đơn giản là do trông đẹp trai.”
Dương Vãn Tình ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Thực sự rất đẹp trai.”
Trần Giang Hà hơi bất ngờ: “Tôi tưởng chị sẽ nói tôi tự luyến, kết quả là đến một câu này của chị, không theo chiêu cũ ra bài.”
Hôm nay tâm trạng Dương Vãn Tình không tệ, trên mặt từ đầu đến cuối mang theo nụ cười, lời cũng nhiều hơn so với thường ngày: “Trong mắt tôi đàn ông chia thành hai kiểu.”
“Hai kiểu đó là gì?” Trần Giang Hà khá phối hợp hỏi.
“Một kiểu là cậu, kiểu khác là những người khác.” Dương Vãn Tình mỉm cười nói.
Trần Giang Hà sửng sốt: “Chị đang trêu tôi sao?”
“Chỉ có cậu được phép trêu tôi, còn tôi không được phép phản trêu sao?”
------
Dịch: MBMH Translate