Đêm đã khuya.
Đèn trong ký túc xá đã tắt, Internet không ngắt, sáu chàng trai trẻ trong ký túc xá 414 đều không có tâm trạng đi ngủ.
Lúc này Tôn Thiên tạm thời vẫn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc khi Lưu Tử Du gửi cho anh một bức ảnh đôi chân xinh đẹp, không cách nào tự thoát ra được. Anh xóa hết ảnh trong album ảnh trên điện thoại, chỉ lưu lại một bức ảnh đó, anh trốn trong chăn xem đi xem lại, càng xem càng thích.
Lưu Đống Lương ngồi ở đầu giường, cầm điện thoại cười hì hì, khuôn mặt mập mạp biến thành màu vàng, hình như đang trò chuyện với bạn gái Lý Mộng Khiết về một chủ đề dâm đãng mờ ám nào đó.
Đồng chí chuyên gia đang gọi điện ở ngoài ban công, anh chàng này gần đây thông qua Voice Chat Quả Liêu phiên bản quốc tế thuộc sở hữu của Tập Đoàn Giang Hà đã tán tỉnh được mấy du học sinh nước ngoài.
Trương Khải đang bật đèn bàn nhỏ đọc sách, anh là một trong số ít người trong ký túc xá đang tham gia thi lên nghiên cứu sinh.
Khi so sánh thì Trần Giang Hà có chút bận rộn.
Anh ngồi trước máy tính xử lý xong các email trong hộp thư, đọc số liệu hiệu quả kinh doanh do ban quản lý báo cáo, thuận tiện tham gia vào các nhóm chat quan trọng như "Diễn đàn tiếng nói của Light Chaser", "Nhóm trung tâm nghiên cứu và phát triển Big Data", "Nhóm phát triển kinh doanh ở nước ngoài của Voice Chat Quả Liêu", "Nhóm tổng hợp thông tin bất động sản Homesick" …. Trả lời có chọn lọc những vấn đề quan tâm đặc biệt của một số quản lý cấp cao và nhân viên. Cuối cùng, xem thử những quản lý của công ty vẫn còn đang online.
"Tại sao đều đang online cả vậy ? Đã bàn bạc trước cùng tôi thức thâu đêm sao ?"
Trần Giang Hà cảm thấy bối rối một lúc, bấm vào hộp thoại của Tiến sĩ Vương Viễn, Tổng giám đốc của Trung tâm nghiên cứu Big Data, gửi tin nhắn quan tâm: "Anh Viễn, anh vẫn chưa ngủ sao ?"
Vương Viễn : “Đúng vậy, tôi vừa từ trung tâm nghiên cứu về, Trần tổng sao còn chưa ngủ ?”
Trần Giang Hà gửi một nhãn dán mặt cười, nói: "Ban đêm không ngủ được, ban ngày ngủ không tỉnh, căn bệnh phổ biến của sinh viên đại học đương thời."
Vương Viễn gửi lại một nhãn dán cười ngốc nghếch, đáp lại : “Hồi tôi học đại học cũng như vậy.”
Trần Giang Hà giơ tay lau mồ hôi, quay lại chủ đề chính : "Anh Viễn, anh đừng làm việc quá sức, nhớ nghỉ ngơi sớm, cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi. Tôi vẫn là câu nói đó, Trung tâm Big Data ‘có thể năm năm không có lợi nhuận’. Anh giúp tôi duy trì dự án, dẫn dắt đội nhóm đi lên là được rồi.”
"Thành thật mà nói, dự án này là một cái hố hút tiền không đáy. Tôi tự tin mình có thể làm được, nhưng sợ là bên phía Trần tổng áp lực quá lớn." Vương Viễn cũng không vòng vo mà có gì nói nấy.
“Tôi chỉ nhìn vào kết quả, không quan tâm đến chi phí”.
Trần Giang Hà chỉ trả lời ngắn gọn có mấy chữ.
Sau khi nói chuyện xong, Trần Giang Hà tiện tay nhặt tờ rơi “Group Buying trong khuôn viên trường" trên bàn máy tính của mình lên, xem vài lần, trong lòng nghi hoặc : "Group Buying Tinh Hỏa này là do ai đứng sau đầu tư. Dựa vào cửa hàng tiện lợi kinh doanh trực tiếp và thương hiệu cà phê độc lập, đưa việc kinh doanh tiếp cận chính xác đến các trường đại học, trường dạy nghề và khu thương mại lớn ở các thành phố lớn và vừa trên cả nước, có chút vị."
"A Tuấn."
Trần Giang Hà gọi Lý Tuấn một tiếng.
"Hả ?"
Lý Tuấn vừa nói chuyện điện thoại với Thẩm Nguyệt xong, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ, thì trở mình ngồi dậy, đang định đi giày.
Tâm trạng Trần Giang Hà cảm thấy có chút phức tạp khi nhìn thấy bộ dạng sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào của người đàn ông dũng cảm chiến đấu không sợ chết này, tiện miệng hỏi : "Cậu thích loại xe nào ?"
"Hả ? Xe sao ?"
Lý Tuấn rất ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ và nói : “Tôi không có ý kiến gì cả. Tôi thích nhà, nhà nhìn ra sông, căn hộ rộng rãi. Thẩm Nguyệt thích xe, trước đây cô ấy nhìn thấy một chiếc Bentley Flying Spur ở cổng của Học viện m nhạc Tinh Hải, mắt nhìn chằm chằm không rời khỏi”
"Ừ." Trần Giang Hà ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lý Tuấn nghĩ thầm, chắc là Trần ca lại có ý định đổi xe rồi, đến một đẳng cấp như anh, mua một chiếc xe sang cũng giống như đi chợ mua rau, tùy ý mua.
Tuy nhiên, chuyện bất ngờ là, chiều hôm sau, trong giờ giải lao của tiết học Marketing, Trần Giang Hà đưa cho Lý Tuấn một chùm chìa khóa xe, nói là sau này để cho anh dùng khi ra ngoài gặp khách hàng lớn. Mấy chi phí như tiền xăng, tiền bảo dưỡng vv… toàn bộ sẽ được tài vụ công ty thanh toán.
"Bentley..."
Khi nhìn thấy logo Bentley trên chìa khóa xe, Thẩm Nguyệt, người đang ngồi cạnh Lý Tuấn, hai mắt nhìn chằm chằm.
Thành thật mà nói, Lý Tuấn thực sự không có nhiều hứng thú với xe sang, trong mắt anh, Bentley hay BYD thì cũng không có khác biệt gì, nhưng câu nói trước khi rời đi của Trần ca khiến sóng lòng anh cuồn cuộn : “Nhà nhìn ra sông, căn hộ rộng rãi gì đó, đến cuộc họp thường niên thì sẽ sắp xếp cho cậu.”
Hôm nay cô thư ký nhỏ không đến lớp, Trần Giang Hà ngồi trong lớp cũng thấy vô vị, nên dứt khoát cúp học. Anh lái chiếc BYD màu đỏ mà trước đây mua cho dì nhỏ đến trụ sở chính của Tập đoàn, mở cuộc họp kín với các quản lý cấp cao của công ty như Cố Vũ Minh, Đặng Vĩnh Thanh, Lưu Tử Khâm….Uống trà uống nước, sắp đến giờ ăn tối, thì đến làng Đại học để tìm dì nhỏ và Diệc Xu.
"Này, sao lại là anh ?"
Khi lái xe đến khu chung cư mà dì nhỏ và Khương Diệc Xu thuê, vừa đỗ xe, Trần Giang Hà ngước lên và nhìn thấy một người đàn ông trung niên có khuôn mặt quen thuộc.
Người đàn ông trung niên cầm hộp quà trên tay, mỉm cười ôn hòa với Trần Giang Hà mà không nói chuyện.
Trần Giang Hà nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu như thể đang đề phòng kẻ trộm.
"Ca ca ~"
Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên từ cách đó không xa.
Trần Giang Hà quay người lại nhìn.
Đó là Diệc Xu.
…..
------
Dịch: MBMH Translate