Không phải nói quá, Trần Giang Hà cho dù đồng thời vứt bỏ hai nghiệp vụ cốt lõi là Light Chaser và Lightspeed Payment cũng chẳng có gì đáng lo, chỉ dựa vào công ty quản lý bất động sản Homesick cũng có thể kiếm được bộn tiền trong chu kỳ bất động sản vàng mười năm tới, lội ngược dòng đầy bất ngờ.
“Ong ong ong.”
Di động trong túi rung vài cái, Trần Giang Hà lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là em vợ Từ Chỉ Quân gửi tin nhắn tới.
“Anh rể, có người đặc biệt nhờ em chuyển lời, nói là ngưỡng mộ anh từ lâu, muốn hẹn anh ăn bữa cơm.”
Trần Giang Hà: "Ai vậy, nam hay nữ?
Từ Chỉ Quân "Người sáng lập Tiểu Lộc Tiện Lợi, Cà Phê May Mắn, Group buying Tinh Hỏa và bạn gái của anh ấy.”
Trần Giang Hà: "Ồ, bảo bạn gái anh ấy đến ăn cơm với anh là được, anh ấy không cần đến."
Từ Chỉ Quân: “Khụ khụ, như vậy sao được chứ?”
Trần Giang Hà: "Đùa thôi, em có thể đưa số điện thoại của anh cho anh ta.”
Từ Chỉ Quân "Được rồi.”
Trần Giang Hà vừa cùng em vợ ở trên điện thoại hàn huyên vài câu, rất nhanh liền nhận được tin nhắn của cô giáo Từ "Tới đây ăn cơm, trưa nay em làm món canh hải sản anh thích nhất đó.”
“Anh tới ngay đây.”
Trần Giang Hà trả lời tin nhắn, sau đó bỏ các anh em đi trước một bước.
"Nghe nói gần đây anh gặp rất nhiều phiền phức?"
Phòng ký túc xá 502, Từ Chỉ Tích giúp Trần Giang Hà múc canh xong, theo thói quen quan tâm nói.
“Giảng viên Đào nói với em phải không?”
Trần Giang Hà cười cười, làm như không có việc gì nói: "Kỳ thật cũng không tính là phiền phức gì, cạnh tranh thương mại bình thường mà thôi.”
Anh ở trước mặt Từ Chỉ Tích, cũng giống như người nhà, chỉ báo tin vui không báo tin buồn, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, anh luôn tự mình gánh vác, gặp được chuyện tốt mới chia sẻ với cô.
“Việc quay vòng vốn có khó khăn gì không? "Từ Chỉ Tích lại hỏi.
“Không có." Trần Giang Hà lắc đầu: "Đều rất tốt.”
Từ Chỉ Tích rất hiểu anh, nghe được câu "Đều rất tốt" này, cô lập tức lấy từ trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng đã sớm chuẩn bị tốt: "Gần đây buôn bán quần áo rất tốt, doanh thu một tháng hơn ngàn vạn, cái thẻ này anh cầm lấy, sau này có khó khăn phải nhớ nói với em, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, không nên một mình yên lặng gánh vác mọi thứ.”
Trần Giang Hà ngẩn ngơ, lúc trước cô giáo Từ nói mình là một người phụ nữ tương đối tầm thường, thích tiền, thích tiết kiệm tiền.
Không ngờ anh vừa gặp chút khó khăn, cô liền lấy tiền ra muốn giúp anh.
Trên thực tế, Trần Giang Hà hiện tại tuy rằng áp lực rất lớn, nhưng cũng không thiếu tiền.
Sau khi vét sạch tập đoàn Huy Hoàng trong cuộc chiến tài chính, trước tiên không nói đến mười tỷ tiền mặt nằm trong sổ sách hiện nay của tập đoàn Giang Hà, tiền gửi ngân hàng nước ngoài của Trần Giang Hà cộng thêm cổ phiếu đã có khoảng ba tỷ, ngoài ra anh còn thiết lập quỹ tín thác gia đình hai tỷ cho cha mẹ, tổng giá trị bất động sản lúc trước anh mua với số lượng lớn ở thành phố hạng A trong nước phỏng chừng cũng vượt quá hai tỷ. Ba tấm thẻ ngân hàng giao cho cô giáo Từ, thư ký nhỏ và Khương Diệc Xu mỗi tấm cũng phải có ít nhất một trăm triệu, cộng thêm ba hạng mục mười tỷ ở Thâm Quyến... tính qua tính lại đã có rất nhiều tiền rồi.
Từ Chỉ Tích chăm chú nhìn anh, mím môi nói: "Kỳ kinh nguyệt tháng này của em vẫn chưa tới, cuối tuần nếu như còn chưa có, anh dẫn em đi kiểm tra được không?”
Trần Giang Hà trong lòng rung lên.
Mặc dù trước đó Khương Diệc Xu đã từng có một lần bị chậm kinh nguyệt, dường như là có thai nhưng cuối cùng cô vẫn là không mang thai...
Khi anh nghe Từ Chỉ Tích nói tháng này cô vẫn chưa tới kinh nguyệt, nếu tuần sau mà vẫn không tới, bảo anh đi cùng cô đi một chuyến đến Bệnh viện phụ nữ và trẻ em để kiểm tra, tim Trần Giang Hà vẫn đập loạn xạ, không giấu được sự phấn khích giữa hai hàng lông mày.
"Đừng phấn khích, cũng đừng sợ hãi, cũng có thể đó chỉ là hiện tượng chậm kinh bình thường mà thôi."
Từ Chỉ Tích thấy Trần Giang Hà như một tên ngốc, đến đũa cũng không cầm được, vội vàng nói : “Sáng nay em đã dùng que thử thai kiểm tra rồi, là một vạch... Có điều mấy ngày gần đây, em luôn cảm thấy buồn ói nôn khan khi thức dậy vào sáng sớm, muốn ăn đồ chua, điều này cũng rất kỳ lạ."
"Que thử thai có thể không chính xác."
Trần Giang Hà nói : "Hay là đừng đợi đến tuần sau nữa, ăn xong cơm chúng ta đi Bệnh viện phụ nữ và trẻ em luôn."
"Không cần đâu." Từ Chỉ Tích hiếm khi lộ vẻ căng thẳng ở trước mặt Trần Giang Hà, hơi thở có chút gấp gáp, "Nói thật... em có chút hoảng sợ, muốn bình tĩnh lại. Nếu đến tuần sau mà vẫn không có kinh nguyệt, anh cùng em đi đến bệnh viện, có được không ?"
"Được, nghe lời em." Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, không cầm nổi lòng đưa tay nắm lấy tay Từ lão sư, mười ngón đan vào nhau, rất chặt rất chặt.
Ăn trưa xong, Trần Giang Hà muốn ôm Từ lão sư ngủ một giấc ngủ trưa, nhưng điện thoại trong túi không ngừng rung lên.
"Anh đi làm việc đi, em ngủ một mình."
Từ Chỉ Tích dịu dàng nhẹ nhàng đẩy Trần Giang Hà ra.
------
Dịch: MBMH Translate