"Ồ, ồ." Trong miệngTrần Kiến Quốc ồ ồ hai tiếng, gật đầu rồi nói, "Thiệu Hưng rất tuyệt, rượu vàng ở đó rất nổi tiếng. Đại văn hào Lỗ Tấn tiên sinh hình như cũng là người Thiệu Hưng thì phải."
"Ô Trấn nổi tiếng trên TV đó có phải là ở Thiệu Hưng không nhỉ?"
Trịnh Lệ Hoa xách con gà trên tay bước ra ngoài, cười tít mắt tiếp một câu.
"Ô Trấn là ở Gia Hưng." Trần Giang Hà vừa sửa lại, vừa đưa tay chạm vào con gà thả rông đặc biệt xinh đẹp trong tay mẹ, an ủi tâm trạng của nó.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Trịnh Lệ Hoa ánh lên sự vui cười, "Xem xem trí nhớ này của tôi, mấy ngày trước vừa mới xem giới thiệu du lịch trên TV xong."
Trần Giang Hà nói : “Mẹ, sau này mẹ lại thấy Ô Trấn, thì cứ nghĩ đến tên của dì nhỏ con, là liền nhớ được.”
"Đúng vậy, Gia Hưng, Gia Hân, Trịnh Gia Hân."
Trịnh Lệ Hoa mỉm cười đọc đi đọc lại mấy lần, sau đó quay lại nhìn Lão Trần, "Anh Quốc, giúp tôi một chút."
"Được."
Trần Kiến Quốc gật đầu đồng ý, ngay sau đó giúp đỡ vợ một cách thành thạo.
Trần Giang Hà đưa Dịch Thải Vi lên lầu nghỉ ngơi.
Sau khi theo Trần Giang Hà vào phòng, Dịch Thải Vi mới nói : “Bác trai bác gái thật tốt bụng.”
"Cái gì mà bác trai bác gái chứ, bước vào cửa chính là người một nhà."
Trần Giang Hà từ trong túi móc ra một hồng bao dày cộm, nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay nói, “Bố mẹ cho em đó.”
Dịch Thải Vi nghiêm túc cất hồng bao đi, ngẩng đầu nhìn Trần Giang Hà, suy nghĩ một chút rồi nói : “Hôm khác anh có thời gian thì cũng theo em về nhà một chuyến nhé ?”
“Được.” Trần Giang Hà đồng ý rất nhanh gọn, thuận tiện hỏi thăm xem bố mẹ vợ làm nghề gì, trong nhà có anh chị em gì hay không.
Dịch Thải Vi nói : “Cha em làm việc ở hải quan, mẹ em làm việc ở cục thuế.”
"Ồ." Trần Giang Hà gật đầu, tình hình gia đình của Dịch Thải Vi cũng tương tự như Khương Diệc Xu.
Gia cảnh của một sinh viên có năng khiếu nghệ thuật, theo lý mà nói sẽ không quá tệ. Có điều, Trần Giang Hà thấy học muội Dịch bình thường rất giản dị, vé đứng mấy chục tiếng đồng hồ đi xe lửa từ Quảng Châu đến Bắc Kinh mà cô cũng có thể chấp nhận được, có lẽ bố mẹ chỉ là những công chức bình thường.
Sau khi hỏi, Trần Giang Hà cảm thấy cần phải tìm hiểu sâu hơn một chút, dù sao thì sau này cũng phải chung giường chung gối rất nhiều năm : “Gia đình công chức, trong vòng ba đời thông thường đều có người lãnh đạo tài giỏi, gia đình chúng ta có phải là cũng có không ?”
“Ừ.” Dịch Thải Vi nghe học trưởng dùng từ “gia đình chúng ta” này, mỉm cười gật đầu, “Bác trai em rất lợi hại là lãnh đạo tỉnh ủy.”
Không biết là do trùng hợp hay như thế nào, vào ngày hôm sau ngày Trần Giang Hà dẫn Dịch Thải Vi về quê, tổ công tác an toàn luôn dùng lý do "đề phòng nguy cơ tài chính" tiến vào chiếm giữ tập đoàn Giang Hà đã được nửa tháng lại yên lặng rút lui.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm, trước kia Lưu Tử Khâm cố gắng thế nào cũng không thể đàm phán được với cửa hàng này, bây giờ lại lục tục đi sắp xếp cho chuyên viên đi tới Việt Đông, chủ động bàn tới chuyện hợp tác.
Vì thế chỉ sau một đêm, tốc độ phát triển đã nhanh tới mức như đang chạy tốc hành.
Thứ bảy, tại bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em tỉnh Việt Đông.
Bác sĩ đọ bảng báo cáo sức khỏe của Từ Chỉ Tích xong, dịu dàng nói với cô rằng:
"Chỉ là viêm dạ dày bình thường mà thôi. Uống thuốc tiêu viêm xem thử xem có giảm bớt tình trạng buồn nôn mắc ói hay không."
"Cô cũng phải chú ý tới thực đơn ăn uống hằng ngày của mình, ăn ít đồ ăn cay, dầu mỡ, đồ lạnh. Ngoài ra bình thường phải chú ý tới việc giữ ấm cơ thể, cơ thể nhiễm hàn nặng dễ bị trễ kinh nguyệt."
Bác sĩ nói xong, lấy bút ra ghi đơn thuốc, đưa cho Từ Chỉ Tích.
"Cảm ơn, làm phiền bác sĩ rồi."
Từ Chỉ Tích cầm lấy, nói cảm ơn xong mới rời đi.
Trần Giang Hà đứng chờ ở ngoài cửa:
"Sao rồi?"
Từ Chỉ Tích thấy vẻ mặt mong đợi của anh, cười nói:
"Viêm dạ dày..."
Trần Giang Hà đờ người ra, sau đó mới hỏi:
"Có nghiêm trọng không?"
Từ Chỉ Tích nói:
"Chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, uống một chút thuốc tiêu viêm là được."
Trần giang Hà nghe thấy phải uống thuốc tiêu viêm, trong lòng liền cảm thấy hốt hoảng, quan tâm hỏi:
"Vậy chuyện bị trễ kinh nguyệt là như thế nào?"
Từ Chỉ Tích thấy anh cẩn thận săn sóc như vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp:
"Bác sĩ nói là do bị nhiễm hàn, dặn em phải chú ý tới việc giữ ấm cơ thể."
"À."
Trần Giang Hà à một tiếng, suy nghĩ một chút, lấy tay ôm lấy eo nhỏ của Từ Chỉ Tích, vô cùng thận trọng nói:
"Anh cảm thấy chúng ta vẫn nên đi tới bệnh viện khác kiểm tra thêm cho chắc, tránh việc bị chẩn đoán sai."
------
Dịch: MBMH Translate