Trần Giang Hà mỉm cười nhắc nhở, tự nhiên giơ tay lên.
Đúng như dự đoán, Dương Vãn Tình nghe theo lời khuyên đến gần anh hơn, sau đó cô giơ tay chạm vào mu bàn tay của Trần Giang Hà, sau khi vô tình cố ý chọc anh hai lần cô lại nắm tay bỏ vào túi anh.
“Tay có hơi lạnh, cho sưởi ấm nhờ chút.”
Dương Vãn Tình vừa nói vừa nhìn về phía trước trên môi nhè nhẹ nở nụ cười, khí chất vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói lại mềm như nước.
"Tay chị nhỏ thật."
Trần Giang Hà cũng đút tay vào túi, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lại có chút lạnh lẽo của Dương Vãn Tình, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó siết chặt từng ngón một.
Có lẽ vì trời hơi lạnh nên cơ thể Dương Vãn Tình khẽ run lên khi mười ngón tay cô đan xen với ngón tay của anh.
Trần Giang Hà biết chuyện quay qua nhìn cô nhưng Dương Vãn Tình lại tránh ánh mắt anh đi, và như không chuyện gì mà nhìn sang nơi khác.
Mặc dù hai người đã nắm tay nhau đi dạo trên đường vào đêm hôm trước, nhưng lúc đó Trần Giang Hà luôn rất lễ phép, chỉ nắm tay nhẹ nhàng như gần lại như xa.
Hôm nay hoàn toàn khác, không chỉ mười ngón đan vào nhau, Dương Vãn Tình còn có thể cảm nhận rõ ràng sự hung hãn của nó qua túi quần.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Trần Giang Hà, mùa xuân là mùa vạn vật sống lại, mà cũng chính Dương Vãn Tình chủ động trêu chọc anh trước.
Chuyện thú vị hơn nữa là sau khi Trần Giang Hà nói "Tay chị nhỏ thật", anh lại thỉnh thoảng nhìn vào Dương Vãn Tình. Và rồi trong đầu anh đã lên một kịch bản dài hạn theo thói quen "Người chị thơm quá", "Có thể ôm chị một cái không?", "Tối nay chị đừng đi", "Ở nhà tôi chỉ biết mèo khiêu vũ" "Đừng sợ, không đau đâu, tôi sẽ chịu trách nhiệm…"...
Tiếc là Trần đẹp trai lại không nói tiếp lời nào.
Sau khi dạo chợ hoa với Dương Vãn Tình xong, là anh đã lập tức đi tìm cô thư ký nhỏ của mình.
…
"Hai vạch, vậy là có rồi đó !"
Vào buổi sáng tại cổng căn cứ địa của Light Chaser, khi Lâm Tư Tề nói với Trần Giang Hà rằng cô muốn cho anh một bất ngờ, Trần Giang Hà đã mơ hồ đoán được theo hướng này.
Tối nay, khi cô thư ký lấy que thử thai cho anh xem, mặc dù Trần Giang Hà đã có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng anh vẫn vô cùng hưng phấn, ôm lấy Lâm Tư Tề thật chặt, hôn đi hôn lại lên mặt và cổ cô.
Anh muốn bế cô ấy lên xoay mấy vòng, nhưng lại sợ chuyển động quá lớn, muốn khống chế cảm xúc của mình một chút, nhưng căn bản không thể kìm nén được niềm vui mừng khôn xiết trong lòng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Tề nhìn thấy Trần Giang Hà vui sướng ngây ngất, với vẻ mặt yêu chiều và cẩn thận từng li từng tí như vậy, cô đưa tay ra ôm lấy mặt anh, mỉm cười nói.
"Anh vui vẻ như một đứa trẻ vậy, cảm giác còn vui hơn khi hồi đó Light Chaser chúng ta nhận được nguồn tài trợ cho Series B chỉ trong hai giờ đồng hồ ngắn ngủi."
Trần Giang Hà cười nói : “Anh còn nhớ lúc đó em đã nói, sinh một đứa bé để chúc mừng.”
“Ông chủ nhà em nỗ lực như vậy, đứa nhỏ có thể đến muộn nhưng nhất định sẽ không vắng mặt.”
Lâm Tư Tề rõ ràng là đã quen với việc hợp tác với Trần Giang Hà trong việc "lái xe", nhưng cô lại không nhịn được mà khụt khịt, đột nhiên nghẹn ngào.
Nghĩ về ba năm này ngày đêm bên nhau, những điều nhỏ nhặt thường ngày, từ theo đuổi đến yêu nhau, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh trăng sáng sau khi mây tan, chờ đợi được sự kết tinh của tình yêu. Từ trước đến nay, cô thư ký nhỏ không hề khóc lóc gây rối, không tranh không giành, lúc này cũng rưng rưng nước mắt, có chút muốn khóc.
"Đừng khóc."
Trần Giang Hà đưa tay lau khóe mắt cô, ôm cô chặt hơn : “Đây là chuyện đáng để vui mừng nhất.”
"Ừm !"
Lâm Tư Tề gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói : “Có điều em cảm thấy chuyện này vẫn nên giữ kín để tránh gây nên ảnh hưởng xấu cho anh. Cho nên em định nghỉ học và quay về nhà sau khi kết thúc đợt tuyển dụng mùa xuân của công ty."
Trần Giang Hà nghe vậy sửng sốt, sau đó cúi đầu nghiêm túc nhìn cô thư ký nhỏ.
"Sao vậy ?" Lâm Tư Tề ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, có chút bất an hỏi.
Trần Giang Hà nói : "Anh đột nhiên hoài nghi liệu có phải mình từng cứu rỗi dải thiên hà hay không."
"Không cần phải nghi ngờ." Lâm Tư Tề mỉm cười ngọt ngào nói, "Ông chủ chính là siêu anh hùng trong lòng em."
Sau khi nghe thấy điều này, Trần Giang Hà cuối cùng cũng hiểu tại sao anh luôn có thể giữ được sự tự tin trong đàm phán kinh doanh và các quyết định của công ty, anh dám cược cũng dám liều rồi. Có một người vợ tốt như vậy ở phía sau toàn lực hỗ trợ và ủng hộ anh một cách vô điều kiện, không muốn thành công cũng khó.
Trần Giang Hà trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên miệng lại nói : "Em cũng đã có con rồi, còn gọi anh là ông chủ sao ?"
"Ừ, em thích vậy."
------
Dịch: MBMH Translate