Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80: Tôi Chờ Cậu

Chương 80: Tôi Chờ Cậu Chương 80: Tôi Chờ Cậu

“Hả?" Trần Giang Hà phục hồi tinh thần lại, đang định nói chuyện phiếm với Lưu Đống Lương vài câu, tin nhắn trên QQ bỗng nhiên nhảy lên.

“Trần Giang Hà, cậu có ở đó không?”

Mở tin nhắn ra xem, là Từ Chỉ Tích gửi tới.

“Em ở đây.”

Trần Giang Hà trả lời.

“Có thể đến cửa nhà hàng Kim Bích đón tôi không?”

Từ Chỉ Tích rất nhanh lại gửi một tin nhắn đến.

“Được, em sẽ đi ngay bây giờ, có lẽ khoảng một tiếng nữa sẽ đến.”

Trần Giang Hà không do dự chút nào, ngay lập tức trả lời tin nhắn kia, trước đó khi Từ Chỉ Tích rời khỏi thư viện đã nói trước cho anh biết buổi chiều phải tham gia một buổi giao lưu giữa các giáo viên ở thành phố đại học, bây giờ trời tối rồi lại gửi tin nhắn bảo anh đến nhà hàng đón cô, gần như có thể chắc chắn là uống nhiều rồi.

“Tôi chờ cậu.”

Từ Chỉ Tích trả lời.

“Lão Lưu, em đi ra ngoài một chuyến, anh tự mình chơi đi.”

Trần Giang Hà đăng xuất khỏi QQ, đứng dậy rời đi.

“Tối nay có về không?” Lưu Đống Lương hỏi.

“Xem tình huống, có thể về, cũng có thể không về.”

Trần Giang Hà trả lời lập lờ nước đôi, chạy chậm ra cửa, sau khi chạy đến cổng trường thì bắt một chiếc taxi đi thẳng đến nhà hàng Kim Bích ở thành phố đại học.

Từ Đại học Tài chính Quảng Đông xuất phát đến thành phố đại học, nếu không kẹt xe thì khoảng một giờ là xe taxi có thể đến, hôm nay Trần Giang Hà cũng khá may mắn, cả đường đều thông suốt, ngay cả khi gặp đoạn đèn xanh đèn đỏ cũng rất thuận lợi, cả quãng đường đều là đèn xanh, chỉ dùng hơn bốn mươi phút đã đi đến cửa nhà hàng Kim Bích.

“Bác tài, phiền bác chờ ở chỗ này một chút, lát nữa con còn phải về trường học.”

Lúc Trần Giang Hà xuống xe đã liếc mắt nhìn xung quanh nhà hàng, tất cả đều là xe hơi xa hoa tầm trung cao cấp, trên đường không có bóng dáng xe taxi, để đảm bảo an toàn, bỏ tiền giữ lại chiếc xe hiện có này rồi nói sau.

“Được.” Tài xế sau khi thu tiền cũng rất sảng khoái.

Trần Giang Hà tựa vào cửa sau châm điếu thuốc, kiên nhẫn chờ Từ Chỉ Tích xuất hiện.

Khoảng chừng mười phút sau, có một đám người gật gù đắc ý đi đường cũng đi không vững đi ra từ cửa nhà hàng, trong đó thu hút sự chú ý nhất chính là Từ Chỉ Tích đi ở ngoài cùng bên phải.

Từ Chỉ Tích hiển nhiên cũng uống nhiều, có một giáo viên nữ đang đỡ cô, một bên khác có một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai đang lắc lư muốn đưa tay nâng cánh tay của cô, lại bị liên tiếp đẩy ra.

Trần Giang Hà chăm chú nhìn người nọ, cảm thấy cực kỳ quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, hình như là Trương Đông Lai, Phó chủ nhiệm khoa Thương mại Quốc tế của "Đại học Sư phạm Trung Quốc", người mà kiếp trước lì lợm la liếm cô Từ.

“Mẹ kiếp, thằng chó này còn làm cho người ta ghê tởm hơn Bạch Khải Đông, Bạch Khải Đông ít nhất không dám động tay động chân với cô Từ, tên này mặt người dạ thú, tay chân không sạch sẽ.”

Trong lòng Trần Giang Hà phỉ nhổ, bước nhanh lên phía trước.

“Cô Từ.”

Trần Giang Hà đi đến trước mặt Từ Chỉ Tích, chào hỏi một tiếng, sau đó đặt tay lên eo cô, dùng lòng bàn tay vững vàng nâng cô.

“Cậu là ai?”

Trương Đông Lai, người trước đó đang có ý đồ động tay động chân với cô Từ hung hăng trừng mắt nhìn Trần Giang Hà, không chút khách sáo giơ tay đè vai anh lại.

“Tôi là Trần Giang Hà, lớp trưởng lớp 1 đại học Tài chính Quảng Đông, đến đón giáo viên về trường.”

Trần Giang Hà nói rõ thân phận, đầu vai hướng lên trên, trực tiếp hất tung móng vuốt của Trương Đông Lai, thuận tay đẩy hắn ta ra, mang theo Từ Chỉ Tích đi về phía xe taxi.

“Khoan đã!”

Trương Đông Lai lảo đảo đứng vững, hô một tiếng, có ý đồ ngăn cản.

Lúc này, thầy Triệu Anh Kiệt, giáo viên Đoàn Uỷ của đại học Tài chính Quảng Đông đứng bên cạnh kéo hắn ta lại: "Chủ nhiệm Trương, tửu lượng của cô Từ không tốt, để cô ấy về nghỉ ngơi trước đi, nửa hiệp sau tôi sẽ bồi anh uống cho đã.”

“Bạn học Trần Giang Hà là trợ lý sinh viên của Đoàn Uỷ chúng tôi, cậu ấy sẽ chăm sóc cô Từ, đưa cô ấy về trường an toàn.”

Trong lúc Triệu Anh Kiệt nói chuyện, Trần Giang Hà đã mang Từ Chỉ Tích ngồi lên xe taxi, tài xế nhấn ga một cái lập tức lao đi.

Sau khi lên xe, Từ Chỉ Tích tựa đầu vào vai Trần Giang Hà, rất nhanh đã mất đi tri giác.

Xe taxi chạy một đường đến dưới toà nhà ký túc xá giáo viên của Học viện Tài chính Quảng Đông, lúc dừng xe, Trần Giang Hà thử mấy lần cũng không thể đánh thức Từ Chỉ Tích, đỡ cũng không đỡ được, đành phải ôm cô lên tầng.

Lần trước anh đã đến ký túc xá của Từ Chỉ Tích, Trần Giang Hà ôm cô đi đến phòng 502, sau khi tìm ra chìa khóa từ trong túi xách thì mở khóa đi vào, trở tay đóng cửa lại, đưa cô vào giường lớn trong phòng ngủ.

“Hô.”

Trần Giang Hà dựa vào mép giường hít sâu, một mạch ôm Từ Chỉ Tích lên tầng năm cũng không quá mệt, cái mấu chốt là cảm giác cô áp sát vào ngực của anh hô hấp, làm anh vừa ngứa vừa nóng, trán đổ đầy mồ hôi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0