Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97: Giang Hà, Tôi Có Lỗi Với Cậu

Chương 97: Giang Hà, Tôi Có Lỗi Với Cậu Chương 97: Giang Hà, Tôi Có Lỗi Với Cậu

Gía mà Trần Giang Hà mua vào, không phải giá thấp nhất, và giá mà anh bán ra cũng không phải giá cao nhất, thế nhưng giờ khắc này anh đã có số tiền ổn định là 220.000 nhân dân tệ trong tài khoản của mình!

"Thắng cược rồi."

Trần Giang Hà châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, tâm trạng lúc này của anh không có mừng như điên, không có hưng phấn, mà giống như thời gian của một nhà hiền triết sau khi hoàn thành công việc, đặc biệt bình tĩnh, mang theo một chút uể oải.

2 giờ 15 phút, thị trường chứng khoán lại một lần nữa khởi động, giá chứng quyền gang thép Vũ Hán quả nhiên bắt đầu giảm xuống.

Giá báo cáo cuối ngày cuối cùng hạ xuống đến 0.113 nhân dân tệ, tăng 98,25% so với đầu ngày.

Dù là như thế, mức tăng như vậy vẫn là một vụ thu hoạch bội thu bất ngờ đối với đại đa số các nhà đầu cơ đã nhảy vào cuộc chơi.

Trần Giang Hà nhớ rõ kiếp trước, có một nhà báo đã xuất bản một bài báo đặc biệt đưa tin về vấn đề này, một trong những nhà đầu tư bán lẻ đã mua 15 triệu cổ phiếu với giá 0.086 và bán chúng với giá 0.275, kiếm được lợi nhuận 199%. Lợi nhuận hơn 250.000, gây ảnh hưởng lớn trên thị trường.

"Thị trường chứng khoán mất giá so với tỷ lệ lợi ích, thị trường chứng khoán tăng giá so với tiền vốn, so với những người lợi hại đó, tiền vốn của mình vẫn còn quá đơn bạc."

"Nhưng mà như vậy cũng tốt, tránh khỏi lộ ra ánh sáng, im ỉm phát tài."

Trần Giang Hà hút xong một điếu thuốc, đăng xuất khỏi tài khoản, chuẩn bị xuống máy, trước khi đi liếc nhìn hộp cơm trưa trên mặt bàn chưa kịp lấy đi, quay đầu sang Chu Kình Phu, người đang lập tiểu đội dọn đường, nói:

"Người anh em, số QQ của anh là bao nhiêu, tôi thêm bạn."

"À?" Chu Kình Phu quay đầu nhìn về phía Trần Giang Hà, cười hì hì báo một chuỗi chữ số, thuận miệng hỏi: "Đại lão, hôm nay thu hoạch thế nào?"

"Cũng được." Trần Giang Hà nhẹ nhàng đáp lại, gửi yêu cầu kết bạn QQ, sau đó nói: "Về sau liên hệ QQ, nếu anh muốn chơi cổ phiếu, tôi sẽ gửi cho anh một vài mã để theo dõi, đừng đi khắp nơi nói lung tung là được."

"Được rồi." Chu Kình Phu vuốt vuốt mái tóc, sau đó vỗ ngực nói: "Mặc dù tôi không có ưu điểm gì, nhưng miệng rất kín, chuyện như vậy đánh chết cũng sẽ không nói cho người khác biết, về sau anh có việc gì có thể nói với tôi, chỉ trong mấy phút tôi sẽ đưa anh em đến đúng chỗ."

Trần Giang Hà mỉm cười, không nói thêm gì, tắt máy rời đi.

Đối với anh mà nói, quen biết một đại ca trong xã hội như Chu Kình Phu, kỳ thực cũng có lợi.

Người xưa vẫn hay nói, ở đâu có người ở đó có giang hồ, bất kể là ở trường học, hay là hiện tại, nếu đã làm công việc giao đồ ăn, về sau đều khó mà tránh khỏi sẽ gặp phải phiền phức.

Đến lúc đó nếu như nói đạo lý không thông, vậy cũng chỉ có thể dùng nấm đấm, cho nên quen biết với mấy tên côn đồ, cũng coi như là phòng ngừa chu đáo.

Sau khi Trần Giang Hà rời khỏi quán net, trực tiếp trở về ký túc xá.

Lúc đẩy cửa đi vào, toàn bộ ký túc xá 414 chỉ có một mình Lưu Đống Lương, bốn anh em còn lại hẳn là đã lên lớp rồi.

"Lão Lưu, cậu đang làm gì thế, ngây ngốc nhìn chằm chằm máy tính làm gì vậy?"

Trần Giang Hà vào cửa liền cảm thấy Lưu Đống Lương có điểm không đúng, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, thân thể thỉnh thoảng run hai lần, nhìn rất là lạ.

"Giang Hà, tôi có lỗi với cậu."

Lưu Đống Lương quay đầu nhìn Trần Giang Hà, vẻ mặt đưa đám, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã tuyệt vọng, trực tiếp nói câu xin lỗi.

"Hả?”

Trần Giang Hà giật mình, tên này không phải trộm mất nữ nhân của mình chứ?

"Xảy ra chuyện gì?" Trần Giang Hà kiên nhẫn hỏi một câu.

"Tự cậu xem đi." Lưu Đống Lương đứng dậy, đem vị trí nhường cho Trần Giang Hà, bộ dáng ỉu xìu giống như bắp cải phơi nắng mấy ngày.

Trần Giang Hà nhíu mày, ngồi ở trước bàn máy tính, xem tài khoản chứng khoán, vừa mới bắt đầu không nhìn ra tình huống thế nào, sau đó con mắt nheo lại, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Trong tài khoản này hơn 10.000 tệ đâu?"

"Không còn, mất hết rồi."

Lưu Đống Lương vỗ bắp đùi, áo não nói: "Tôi không nghe cậu khuyên, mạo hiểm mua chứng quyền của Vanke với giá thấp nhất, đầu tư vào hết, kết quả là giá trị của chứng quyền trở về không, tất cả số tiền ở trong tài khoản đều đổ xuống sông xuống biển rồi."

"Ồ." Trần Giang Hà ồ một tiếng.

Mấy ngày trước Lưu Đống Lương ở trước mặt Trần Giang Hà đề cập tới muốn kiếm một số tiền để mua chứng quyền của Vanke ở phía dưới.

Trần Giang Hà lúc đó cũng rất nghiêm túc khuyên hắn không nên mạo hiểm.

Đáng tiếc cái tên này vẫn là không hề do dự, hơn nữa hành động cũng cực kỳ to gan, trực tiếp đầu tư vào hết.

"Giang Hà, tôi có phải rất ngu ngốc không?" Lưu Đống Lương tinh thần sa sút hỏi một câu.

"Đừng như vậy."

Trần Giang Hà xoay người, giơ tay vỗ ở bả vai hắn nói: "Chứng quyền là một loại đầu cơ hoàn toàn trên thị trường chứng khoán, thiệt thòi cũng là chuyện bình thường, 10.000 cũng không phải là nhiều, coi như dùng tiền mua một bài học, ngã một lần."

"Ừm." Lưu Đống Lương gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Trần Giang Hà, buồn bực nói: "Xét về tuổi tác, rõ ràng tôi mới là lão đại của ký túc xá, nhưng mà ở trước mặt cậu, tôi cảm thấy mình vẫn còn như là vị thành niên."

"Ha ha, đừng giả bộ ngây thơ."

Trần Giang Hà cười ha ha, còn nói: "Tiền trong tài khoản đã mất sạch rồi, về sau còn chơi cổ phiếu được không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0