Em nhận sính lễ rồi 1
Trên đường, Nguỵ Lạc không khỏi tò mò hỏi: “Sao cô khuyên được cô ấy vậy?”
Vạn Thanh Lam là người vô cùng cứng đầu và mù quáng, ai nói gì cũng không nghe, thế mà Cố Nguyệt Hoài vừa đi ra là đối phương đã chịu ra liền?
Cố Nguyệt Hoài nhún vai: “Chẳng khuyên gì cả, có thể là bản thân cô ấy đã nghĩ thông rồi.”
Quả thực là cô không nói gì cả, Vạn Thanh Lam vốn dĩ không phải là người tiêu cực, trong thời gian qua cô ấy hành hạ bản thân đủ khổ sở rồi, mấy câu nói của cô cũng chỉ là vài bậc thang xoa dịu cảm xúc, khiến cô ấy chấp nhận mở lòng, một lần nữa nghênh đón cuộc sống mới.
Nguỵ Lạc còn muốn nói điều gì đó, nhìn phía không xa, bà chợt giật mình: “Tiểu Hoàng? Sao cậu lại ở đây?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn theo, quả nhiên nhìn thấp Hoàng Bân Bân đứng ở ven đường, ngập ngừng không tiến lên.
Thấy anh, cô không khỏi nhớ đến những lời Vạn Thanh Lam nói ra lúc cô ấy ôm cô khóc lóc: “Nguyệt Hoài, cô nói xem, tôi có phải tôi không có cái số đó không? Tại sao đường tình duyên lại không thuận như vậy? Bây giờ Hoàng Bân Bân cũng không chịu liên lạc với tôi, nhất định là anh ấy chán ghét tôi rồi.”
Vẻ mặt cô không hề thay đổi. Xảy ra chuyện thế này, Hoàng Bân Bân muốn chia tay cũng là điều hiển nhiên. Ngay cả khi không có chuyện gì xảy đến thì danh tiếng của Vạn Thanh Lam cũng thay đổi mất rồi, mỗi người đều có quyền được lựa chọn.
Tuy nói như vậy thì nhân cách của Hoàng Bân Bân phải được xem xét thêm nhưng cô không phải loại người vô đạo đức bức ép người khác.
Khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài và Nguỵ Lạc, vẻ mặt Hoàng Bân Bân lập tức trở nên bối rối, sau một hồi do dự, anh tiến lên, hồi hộp hỏi: “Nguyệt Hoài, tổng biên tập, hai người mới rời khỏi nhà Thanh Lam à?”
Nguỵ Lạc nhìn sang Cố Nguyệt Hoài, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Cố Nguyệt Hoài thẳng thắn gật đầu: “Ừ, không sao cả đâu, anh không cần đợi ở đây nữa, phải đi làm thì cứ đi đi. Người nhà anh không chấp nhận cho anh gặp lại Thanh Lam phải không? Có đôi khi nên cứng thì phải thật cứng, bằng không sẽ loạn cả lên, anh hiểu không?”
Nghe vậy, mặt mũi Hoàng Bân Bân trắng bệch, môi run rẩy, định thanh minh mấy câu, nhưng lại chẳng thể thốt lên lời.
Cố Nguyệt Hoài kéo tay Yến Thiếu Ngu, vẫy tay nói: “Chúng tôi đi đây.”
Hoàng Bân Bân đứng như trời trồng, không đuổi theo, cũng không đến trước nhà Vạn Thanh Lam, chỉ kinh ngạc đứng một chỗ suy nghĩ điều gì đó một hồi lâu, sau đó lê bước nặng nề rời khỏi đây.
Nguỵ Lạc liên tục ngoái đầu lại nhìn về phía Hoàng Bân Bân. Khi thấy anh ta quay người rời đi, bà mím môi, thở dài.
Bà bật cười tự giễu, đàn ông đều như thế đấy, bà biết vậy từ lâu rồi, tại sao bà lại cảm thấy người khác sẽ không giống vậy nhỉ?
Đi tới một ngã ba, Cố Nguyệt Hoài quay đâu nói: “Chị Nguỵ, bọn em không tiễn chị về đâu, Hai ngày nữa là đám cưới, chị nhớ đến nhé. Bọn em phải đi mời người khác nữa, đến khi ấy thì gặp nhé.”
Nguỵ Lạc gật đầu cười, vẫy tay tạm biệt Cố Nguyệt Hoài rồi đi về hướng nhà mình.
*
Cố Nguyệt Hoài hếch mắt nhìn Yến Thiếu Ngu: “Anh không thấy tò mò về chuyện của Thanh Lam à?”
Cô thật sự khâm phục đối phương, im lặng đi cùng từ đầu đến giờ mà chẳng hó hé gì cả, không hiếu kỳ cũng chẳng hỏi dò, hoàn toàn không có ham muốn hóng hớt buôn dưa.
Yến Thiếu Ngu nhướng mày: “Tò mò gì cơ?”
Anh không quen người kia, không có hứng thú hóng chuyện người khác, hơn nữa chỉ cần nghe vài câu cũng đã có thể phân tích sơ bộ ra sự tình, hoàn toàn không cần phí tâm sức quan tâm, nếu dư thời gian thì lo nghĩ chuyện hôn lễ còn hơn.
Cố Nguyệt Hoài khẽ bật cười, không lên tiếng thêm, cùng Yến Thiếu Ngu tới bệnh viện huyện. So với Vạn Thanh Lam thfi Lý Tự Ngôn dễ mời hơn nhiều, vừa nghe tin cô kết hôn là ông ấy nói sẽ thu xếp công việc để qua tham dự ngay.
Trước khi tạm biệt, Cố Nguyệt Hoài cũng mời cả một vài người đồng nghiệp thân thiết trong bệnh viện.