Tưởng hai người cùng nhau bỏ trốn 2
Hai người đi nhanh về phía căn nhà, vòng qua sân nhỏ, Cố Nguyệt Hoài cũng thấy rõ tình huống bị che khuất. Trước cửa sân nhà bọn họ có đậu một chiếc xe quân đội, biển số thủ đô, mà trong sân rộng rãi thì có chất đầy đồ.
Mắt Vương Mỹ Hoa rất tinh, lập tức nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài: “Ô! Tiểu Cố về rồi à? Nhà mọi người có khách đến, có vẻ là thân thích ở bên đàng trai, cháu mau đi vào xem thử đi. Người ta chi mạnh tay thế này, toàn bộ cái huyện Thanh An này cũng không ai dám so sánh!”
Giọng thím ấy cực kỳ nịnh nọt, hạt dưa trong lòng bàn tay cũng vội vàng bỏ vào túi.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Vương Mỹ Hoa thỉnh thoảng đảo qua quà tặng trong sân, tuy gói bằng giấy đỏ hoa lụa, nhưng có nhiều thứ lại có thể phân biệt rõ ràng, ví dụ như máy may, xe đạp, đây đều là những thứ mà người giàu có thể mang đến khi đính hôn.
Cố Nguyệt Hoài có chút ngạc nhiên, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Thân thích?”
Cô biết, phần lớn thân thích của nhà họ Yến đều gặp khó khăn theo cha mẹ Yến Thiếu Ngu, còn lại hẳn là quan hệ xa xôi, dù sao cô cũng chưa từng nghe nhà họ Yến còn có thân thích gì, nhưng có thể có được những lễ vật này, hẳn là có quan hệ khá tốt với Yến Thiếu Ngu.
Vương Mỹ Hoa cũng nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, nhìn thân hình anh cao ngất, trông cũng đẹp trai, hai mắt không khỏi lóe ra ánh sáng.
Một chàng trai như vậy, sao lại hời cho con gái nhà họ Cố quá?
Con gái nhà thím ấy cũng mới mười chín tuổi, nấu nướng giỏi, lại biết bật bông. Tuy vẻ ngoài không tính là rất xinh đẹp, nhưng kết hôn thì xinh đẹp có lợi ích gì? Gần đây con gái thím ấy đang tới tuổi mai mối, nếu có thể tìm được người như vậy thì tốt biết bao?
Đôi mắt của Vương Mỹ Hoa sáng rực, đảo qua lễ vật trong sân nhà họ Cố, lại không khỏi ghen tị hâm mộ, đúng là tốt số mà.
Yến Thiếu Ngu không giải thích gì, cũng không thèm nhìn Vương Mỹ Hoa, mà nói với Cố Nguyệt Hoài: “Vào nhà thôi.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, hai người vượt qua đám người để vào sân, Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài đang ở trong sân nhìn mấy thứ này, tay chân không biết để đâu, vừa nghe thấy động tĩnh thì vội vàng quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Đuôi mắt của Cố Tích Hoài hơi nhướng lên, nói: “Anh xem kìa anh cả, em đã nói rồi mà, hai người bọn họ ở chung một chỗ, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Cố Đình Hoài trừng anh ấy một cái, chợt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Hai đứa không trở về cũng không nói một tiếng, làm cha lo lắng cả đêm!” Nói xong, lại có chút căng thẳng, chỉ vào trong nhà mà nói: “Được rồi, về phần anh cũng không nói nhiều nữa, hai đứa mau vào nhà đi. Thiếu Ngu, ở thủ đô có người tới, đang ở trong nhà uống trà, mau vào chào hỏi đi.”
Yến Thiếu Ngu ừ một tiếng, xoay người đi vào trong phòng.
Cố Nguyệt Hoài rơi lại phía sau một bước, Cố Tích Hoài lại gần, nhỏ giọng nói thầm một câu với vẻ mặt nghi ngờ: “Tối qua hai người đi đâu? Không phải đi nhà khách đó chứ? Không biết còn tưởng rằng hai người cùng nhau bỏ trốn, ha ha.”
Cố Nguyệt Hoài liếc anh ấy một cái, không thèm để ý, đi theo Yến Thiếu Ngu vào trong nhà.
Vừa vào nhà, cô đã thấy hai người ngồi ở bên cạnh bàn, nói chuyện vui vẻ với Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, Hai thanh niên cao ngất, lúc nhếch miệng cười đều lộ ra một hàm răng trắng, hiển nhiên bọn họ đã quen biết lâu năm với anh em nhà họ Yến.
Ánh mắt Yến Thiếu Ly thoáng nhìn sang thì thấy Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài đi tới: “Anh cả chị dâu trở về rồi!”
Thân thể hai thanh niên hơi chấn động, bỗng nhiên đứng dậy, khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng phiếm đỏ, một người trong đó cỏn chảy nước mắt, giơ tay dùng ống tay áo hung hăng dụi mắt, nghẹn ngào hô lên: “Anh ba!”
Yến Thiếu Ngu nhìn hai người họ, môi hơi mím, trong mắt dâng lên một chút ánh sáng dịu dàng: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc nữa.”
Anh vừa dứt lời, hai thanh niên đã bước nhanh tới, ôm anh thật chặt, bàn tay vỗ vỗ ở trên lưng tạo ra tiếng động vang dội.