Kết hôn 1
Lúc này, ở ngoài cửa truyền đến tiếng của Yến Thiếu Ngu: "Sắp chụp ảnh."
Lâm Cẩm Thư gục đầu xuống, bà ta chuẩn bị bỏ lại phong bì đỏ rồi rời đi. Một giây sau, tay của bà ta hơi trĩu xuống, Cố Nguyệt Hoài đã nhận lấy phong bì đỏ và cũng đã đứng lên, cô ngước mắt nhìn bà ta, giọng nói rất bình tĩnh: "Cùng nhau chụp ảnh đi."
Bỗng nhiên, Lâm Cẩm Thư ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, bờ môi run rẩy dữ dội, bà ta có chút không dám tin.
Cố Nguyệt Hoài không nói thêm cái gì nữa, cô dẫn đầu đi ra ngoài, cô nắm tay Yến Thiếu Ngu đang đứng chờ ở cổng đi ra khỏi nhà.
Lâm Cẩm Thư ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm xúc dâng lên trong lòng bà ta từ đầu đến cuối không thể bình tĩnh lại được.
Yến Thiếu Ly phấn khích vẫy tay gọi bà ta, hô to: "Dì Lâm! Nhanh lên, chụp ảnh rồi!"
“Rồi, rồi! Đến ngay!" Lâm Cẩm Thư lau hơi ẩm ở đáy mắt, mỉm cười lên tiếng đáp rồi bước nhanh ra khỏi căn phòng.
Hôm nay là một ngày nắng chói chang, nắng như đổ lửa. Cũng may là trong sân có bóng mát, có thể mấy cái bàn trong sân ngồi cho thoáng một chút.
Yến Thiếu Ngu nắm tay của Cố Nguyệt Hoài đi tới, ánh mắt của khách khứa đồng loạt nhìn sang.
Vương Mỹ Hoa nhếch miệng, nói: "Không nói cái khác, cô dâu nhà họ Cố này thật sự rất xinh đẹp."
Giọng nói của thím ấy không lớn không nhỏ, lập tức tạo nên một làn sóng. Mọi người người nhao nhao cười tán dương, suýt nữa đã khen ngợi cặp vợ chồng mới cưới Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu bay lên trời luôn rồi, Cố Chí Phượng ở một bên nghe được đắc ý.
Ngụy Lạc và Lý Hướng Tiền, Trình Lăng và Lý Tự Ngôn ngồi chung một bàn. Bà ta nhìn ngó bốn phía xung quanh cùng với Lý Hướng Tiền tìm kiếm Vạn Thanh Lam. Tuy nhiên, cho dù hôm nay là hôn lễ nhưng cô ấy cũng không có xuất hiện, có lẽ là cô ấy sợ chạm mặt bọn họ.
Lý Hướng Tiền có chút thất vọng, cậu cúi đầu xuống. Cậu thật sự rất muốn xin lỗi và nói một câu xin lỗi chân thành với cô ấy.
Ngụy Lạc trông thấy dáng vẻ này của con trai, bà ấy thở dài một tiếng, nói: "Chờ sau khi chuyện này kết thúc, mẹ sẽ cùng con tới nhà họ Vạn một chuyến. Nguyệt Hoài đã khuyên nhủ Thanh Lam rồi, con bé cũng đã tốt lên rất nhiều. Hôm nay, con bé không đến chắc hẳn là con bé bận chuyện gì đó thôi."
Giọng nói của Lý Hướng Tiền khàn khàn vâng một tiếng, không có nói thêm gì nữa.
Lúc này, chưa có người chủ trì hôn lễ, hàng loạt thủ tục trong hôn lễ cũng rất ngắn gọn.
Bởi vì xã hội mới, tất cả những thủ tục truyền thống cũ đều bị phủ định, ví dụ như bái thiên địa, nhảy qua chậu than,... Tuy nhiên, bởi vì thịnh hành câu "Tất cả mọi người không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là đùa giỡn lưu manh", cho nên khi kết hôn, cặp vợ chồng cần phải tuyên thệ trước chân dung của nhà lãnh đạo và nói ra lời thề trung thành nhất.
Sau khi tuyên thệ xong, hôn lễ được xem như đã hoàn thành.
"Chụp ảnh, chụp ảnh!" Nhiếp ảnh gia đến từ huyện đang máy ảnh đứng ở hàng đầu đang vẫy tay kêu gọi mọi người.
Đương nhiên là Cố Chí Phượng ngồi ở hàng đầu tiên, trong ngực ông ấy còn đang ôm Yến Thiếu Đường.
Lâm Cẩm Thư hơi chần chờ, chẳng qua cuối cùng là bà ta vẫn ngồi xuống vị trí bên cạnh Cố Chí Phượng.
Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu thì đứng ở phía sau hai người. Ngay sau đó, Cố Đình Hoài, Bạch Mân, Cố Tích Hoài, bao gồm cả Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đều lên phía trước đứng ở hai bên, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười. Chỉ còn thừa lại Cố Duệ Hoài đang ngơ ngác đứng tại chỗ.
Ánh mắt của Cố Duệ Hoài hâm mộ ngắm nhìn "Người một nhà", trong lòng như anh ta như nuốt phải quả đắng, cũng có chút không biết nên làm sao.
Đối mặt với ánh mắt gần như đờ đẫn của anh ta, Cố Nguyệt Hoài chỉ vào vị trí bên cạnh Cố Tích Hoài nói: "Cố Duệ Hoài, anh đứng ở đó."
Nghe vậy, lưng của Cố Duệ Hoài trở nên cứng đờ, anh ta không dám tin nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trong cổ như nhét phải một cục bông gòn, giọng nghẹn ngào đến cực điểm: "Anh, anh có thể cùng chụp ảnh chung sao? Anh nói là anh có thể, anh có thể đứng cùng mọi người sao?"
Cố Nguyệt Hoài nhìn thẳng phía trước, cô không tiếp tục nói thêm gì nữa. Cố Đình Hoài cũng hiểu ra ý của cô, hô to: "Thằng hai, nhanh lên!"
Cố Duệ Hoài vội vàng gật đầu, chạy đến vị trí ở bên cạnh Cố Tích Hoài. Anh ta kích động đến mức cơ thể run lên.