Con muốn đi thành phố một chuyến 1
Thanh toán viện phí xong, bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật cho Cố Duệ Hoài.
Cố Nguyệt Hoài đi lang thang trong hành lang, khi đang sốt ruột chờ cuộc phẫu thuật kết thúc thì Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài mới lững thững đi đến. Ba người mặt mày tái mét, thở như trâu, xem ra họ đã chạy tới đây.
Cố Chí Phượng toàn thân run rẩy, chắc ông ấy rất sợ hãi.
Trên đầu đổ mồ hôi lạnh, môi run run hỏi: “Bé, thằng hai sao rồi? Trên đường gặp chủ nhiệm Vương, ông ấy nói cần hơn một trăm tệ làm phẫu thuật? Thật sự cần nhiều tiền như vậy sao?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn phòng phẫu thuật, gật đầu: “Cần một trăm ba mươi lăm tệ sáu hào.”
Nghe thấy con số này, ánh mắt Cố Chí Phương hơi buồn bã, môi run lên, vẫn nói: “Không sao, để cha đi vay tiền, bây giờ cha sẽ đi vay tiền! Các con ở đây trông chừng thằng hai thật tốt nhé, biết chưa?”
Cố Đình Hoài hai mắt đỏ hoe, nhưng không biết nói gì để an ủi cha.
Cố Tích Hoài dựa vào tường, mặt tái nhợt, môi mấp máy, hình như có điều gì khó nói, nhưng thấy Cố Chí Phượng quay đầu chuẩn bị rời đi, anh vẫn tiến lên nói: “Cha, cha định mượn ai? Bác cả? Cô hai?”
“Có vay có trả, vay lại không khó. Tiền xây nhà chúng ta còn chưa trả, họ sao có thể cho vay nữa?”
“Cha…”
Bả vai Cố Chí Phượng sụp xuống, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần nói: “Không sao, không phải còn có cô cả sao? Chắc chắn sẽ vay được, chắc chắn sẽ vay được…”
Ông lặp lại lời nói, không biết là đang an ủi chính mình hay Cố Tích Hoài.
Cố Đình Hoài vẻ mặt chán nản, tai nạn bất ngờ này đối với gia đình họ không khác gì tai ương ngập đầu.
Cố Nguyệt Hoài thu lại ánh mắt, nhìn Cố Chí Phượng: “Cha, không cần phải vay tiền nữa, tiền phẫu thuật con đã nộp rồi. Còn về cô cả, ban nãy con vừa gặp ở cổng trạm y tế, cô nói bây giờ không còn là Cố Kim Phượng nữa, mà là Nhiếp Bội Lan, đừng có mở mồm vay tiền nữa.”
Nghe vậy, hành lang bỗng chốc yên ắng, mọi người đều nhìn về phía Cô Nguyệt Hoài, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Cố Đình Hoài là người đầu tiên bình tĩnh lại, anh cau mày, lo lắng nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Bé, làm sao em thanh toán viện phí được?”
Hơn một trăm tệ không phải là số tiền nhỏ, ngay cả bác cả và cô hai là công nhân thành phố, cả năm cũng chưa chắc tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, sao bé có thể trả được “số tiền to lớn” này?
Cố Tích Hoài cũng nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh lúc trước của cô chạy đi tìm chủ nhiệm Vương, đột nhiên cảm thấy bản thân hình như chưa bao giờ hiểu rõ cô em gái này.
Cố Chí Phương hai mắt lóe lên, ông biết bốn hộp đồ vật, nhưng chúng chỉ là đồ cổ, sao có thể đổi ra tiền?
Cố Nguyệt Hoài không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Một người bạn của em đã giúp em trả tiền, anh hai đã được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi.”
Cố Đình Hoài không yên tâm, muốn hỏi thêm mấy câu, sao anh không biết em gái lại có một người bạn giàu có như vậy? Nhưng thấy cô quay mặt về phía phòng phẫu thuật không muốn nói thêm, anh mím môi không hỏi nữa.
Cố Chí Phượng không nghĩ nhiều như vậy, kéo Cố Nguyệt Hoài ra ngoài.
“Cha…” Cố Đình Hoài muốn đi theo nhưng lại bị Cố Tích Hoài ngăn lại: “Anh cả, chắc là cha muốn hỏi rõ Nguyệt Hoài, anh đừng xen vào nữa, dù sao số tiền này là món nợ của nhà chúng ta, không thể đổ lên đầu Nguyệt Hoài được.”
Mặc dù anh ấy không có cảm tình lắm với Cố Nguyệt Hoài, nhưng đạo lý này anh vẫn hiểu.
Cố Đình Hoài gật đầu, nhưng trong mắt không giấu nổi vẻ lo lắng, không ngừng nhìn ra ngoài.
Ở bên kia, Cố Chí Phượng kéo Cố Nguyệt Hoài đến một góc không có ai.
“Bé, là bạn như thế nào? Sao chưa từng thấy con kể với cha? Người ta thực sự cho chúng ta mượn hơn một trăm tệ sao?” Cố Chí Phượng đầy hoài nghi, cau mày, ngập ngừng nói: “Con không lừa cha chứ?”
Cố Nguyệt Hoài cười một cái: “Con lừa cha làm gì? Thật sự là bạn con cho vay mà.”