Gặp lại ở thủ đô 2
Lời nói có khí phách của cậu ấy vang vọng khắp bàn ăn, Lăng Gia không nhịn được quay đầu lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Anh ấy chỉ lớn hơn Yến Thiếu Ương vài tuổi, cũng coi như đã nhìn cậu ấy lớn lên, từ nhỏ đến lớn cậu ấy luôn là một người ôn hòa không tranh giành, có thể nói ra những lời như vậy trong thời điểm mấu chốt giành giật đến từng giây thế này, thật sự đã thay đổi rồi.
Yến Thiếu Ương đã không còn là thằng hai nhà họ Yến được cha mẹ và anh lớn bảo vệ sau người trước kia, cậu ấy đã trưởng thành.
Phút chốc, biểu cảm lạnh băng trên gương mặt Yến Thiếu Ngu tiêu tán.
Trên môi anh nở nụ cười, dùng loại ánh mắt khẳng định định về phía Yến Thiếu Ương, cũng dự đoán được cậu ấy sẽ kiên quyết như thế.
“Nếu đã quyết định, vậy trở về đi.” Âm cuối của Yến Thiếu Ngu còn mang theo tiếng cười, nói xong, lại nhẹ giọng nói: “Anh tin em.”
Nghe Yến Thiếu Ngu nói xong, Yến Thiếu Ương chớp chớp mắt, khóe mắt có chút ươn ướt, gật đầu một cái thật mạnh.
Lăng Gia cười nói: “Nếu anh trai cậu đã đồng ý, vậy chúng ta liền cùng nhau trở về thủ đô, đến lúc đó sẽ ở trong nhà anh đấy!”
Kỷ Vĩ Cần cũng ở bên cạnh thổn thức một tiếng, giơ tay vỗ vỗ một bên vai Yến Thiếu Ương, nói: “Được rồi, trở về thủ đô với các anh, có anh che chở cậu, đừng sợ, đến lúc đó có chuyện gì bọn anh ra mặt cho cậu là được!”
Tên nhóc tuổi còn trẻ, cho dù biết nước ở thủ đô sâu, cũng không sợ, có Kỷ Vĩ Cần ngắt lời như vậy, bầu không khí nghiêm túc ban đầu đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, sau khi ăn cơm xong, Yến Thiếu Ương liền đi thu dọn đồ đạc.
Cố Nguyệt Hoài bảo Kỷ Vĩ Cần chuyển một chút lương thực thô và trái cây lên xe, đều do không gian Tu Di sản xuất.
Kỷ Vĩ Cần ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, mở miệng ra đều nói chị dâu ba ngây ngốc thật, chẳng mấy chốc đã chất chưa đầy cốp xe, không khí trong xe ngày mùa hè rất oi bức, nhưng khi cốp xe được nhét đầy, tràn ngập mùi ngọt thanh của hoa quả, rất dễ chịu.
Bên kia, Yến Thiếu Ngu vào phòng Yến Thiếu Ương.
“Anh cả.” Yến Thiếu Ương cất tất cả quần áo đã gấp vào ba lô.
“Em đến thủ đô, có thể sống ở chỗ này.” Yến Thiếu Ngu đưa cho cậu ấy một phần tài liệu, bên trong là một hợp đồng đất bất động sản, cùng với một xấp nhân dân tệ và phiếu lương thực, phiếu thịt mới tinh.
Yến Thiếu Ương nhíu mày, từ chối nói: “Anh cả, những thứ này em không thể nhận được… Anh vừa mới cứ kết hôn, sau này sẽ có nhiều khoản cần chi tiền lắm, em có thể tự mình nuôi sống chính mình, em đã nghĩ kỹ rồi, không cần những thứ này đâu.”
Yến Thiếu Ngu nhướng đuôi mắt lên, lưu loát nói: “Đây là phần mà mẹ để lại cho em, cầm lấy.”
Sau khi nghe xong, Yến Thiếu Ương cười khổ một tiếng, chỉ có thể nhận lấy, cẩn thận bỏ chúng vào ba lô.
Yến Thiếu Ngu nhìn cậu ấy, nhẹ nhàng nói: “Đến thủ đô, phải cẩn thận với mọi thứ.”
Yến Thiếu Ương gật đầu, trịnh trọng lạ thường nói: “Anh cả yên tâm đi, em đã không còn là trẻ con, em biết có rất nhiều người nhắm đến nhà họ Yến chúng ta, sẽ cẩn thận với tất cả, sau khi đi cũng sẽ thời khắc chú ý đến hướng đi của thủ đô, viết thư cho anh bất cứ lúc nào.”
Cậu ấy nhanh chóng thu dọn hành lý xong, một chiếc ba lô vô cùng đơn giản, là những món đồ số lượng không nhiều lắm của cậu ấy trong hơn một năm xuống nông thôn.
Lăng Gia khởi động xe, mấy người vẫy tay tạm biệt, Yến Thiếu Ly ôm Yến Thiếu Đường đứng một bên, không nhịn được mà rưng rưng nước mắt nhỏ giọng khóc thút thít, Bạch Mân ôm vai cô ấy, nhẹ nhàng an ủi.
Yến Thiếu Ngu đến gần cửa sổ xe: "Nếu bị người khác theo dõi, phải lập tức rời khỏi nơi đó, đi tìm Lăng Gia cùng Kỷ Vĩ Cần.”
Yến Thiếu Ương nghiêm túc gật đầu, cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Lúc này, Cố Nguyệt Hoài vẫn luôn bận rộn việc gì đó trong phòng bước ra, trong tay cô cầm một cái tay nải phình phình, đưa nó cho Yến Thiếu Ương: “Mang cái này theo nữa, thủ đô không thể so với trong nhà, phải chăm sóc tốt cho chính mình.”
“Cảm ơn chị dâu cả.” Yến Thiếu Ương không từ chối, vành mắt lại không nhịn được đỏ lên.
Trong hơn một năm qua, tuy rằng mất đi cha mẹ, người thân, bạn bè nhưng có thêm một chị dâu tốt nhất trên đời, nếu không nhờ có cô luôn cổ vũ giúp đỡ, đến bây giờ cậu ấy vẫn là một tên phế vật nằm trên giường đất không thể đứng dậy.
Mặc kệ là vì nhà họ Yến hay vì anh cả và chị dâu cả, cậu ấy đều phải nỗ lực, cậu ấy cũng muốn giúp đỡ gánh một phần thay bọn họ.
Lăng Gia hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng tôi đi đây.”
“Đi đi.” Yến Thiếu Ngu kéo Cố Nguyệt Hoài lui về phía sau vài bước.
“Anh ba chị dâu ba, chúng ta gặp lại ở thủ đô nhé.” Lăng Gia nói xong, liền quay đầu xe, chậm rãi lái xe chạy về phía xa.
Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh Yến Thiếu Ngu, ôm cánh tay nhìn xe quân đội đi xa, sau cuộc đoàn tụ ngắn ngủi, lại nghênh đón sự chia ly, chẳng qua, chia ly cũng chỉ là tạm thời, cô tin rằng chẳng bao lâu nữa, bọn họ có thể gặp lại ở thủ đô.