Bước lên hành trình mới 1
Cố Nguyệt Hoài bẻ một hạt đậu phộng ra, bỏ vào miệng, để lại dư hương trong miệng, còn thấp một chút vị ngọt lành, tuy rằng so sánh với chất lượng đậu phộng sản xuất trong không gian Tu Di kém hơn, nhưng hương vị cũng không tệ, vừa nhìn đã biết là do nghệ nhân lâu đời phơi nắng xử lý.
Cô nhìn vẻ mặt không dám tin tưởng của Vạn Thanh Lam: “Thế nào? Suy xét xong chưa?”
Vạn Thanh Lam dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, bắt lấy cổ tay của Cố Nguyệt Hoài nhéo mặt mình mấy cái, giọng nói có chút run rẩy: “Không phải, Nguyệt Hoài à, cô nhéo tôi mạnh một chút, xem xem có phải tôi đang nằm mơ không, hay là nghe lầm rồi.”
Cố Nguyệt Hoài tức giận nói: “Cơ hội này chỉ có một lần này thôi đấy, cô chắc chắn muốn lãng phí như vậy sao?”
Ngay sau đó, Vạn Thanh Lam liền giơ cao cánh tay, vui vẻ phấn chấn reo lên: "Đi! Tôi đi!"
Nói xong, cô ấy ôm chặt Cố Nguyệt Hoài, sức lực rất lớn, giọng nói đầy cảm kích: “Cảm ơn cô Nguyệt Hoài, tôi biết trời không tuyệt đường người mà, cô chính là quý nhân của tôi! Có thể làm bạn với cô, thật sự là điều may mắn nhất đời này của tôi!”
Cô ấy nói, giọng nói trở nên hơi nghẹn ngào, nước mắt nóng hổi chảy trên cổ Cố Nguyệt Hoài, thấm ướt cổ áo cô.
Cố Nguyệt Hoài vỗ nhẹ sau lưng Vạn Thanh Lam, giọng nói mang theo chút trêu chọc: “Tôi nói này, tuy rằng thời tiết hiện tại hơi nóng, nhưng cô cũng không cần đổ mưa ở trên người tôi chứ? Dính quá.”
Vạn Thanh Lam nín khóc mà cười, buông cô ra, dùng tay áo xoa thật mặt hai mắt, chợt nghĩ đến gì đó, vội nói: "Nguyệt Hoài, hôm nay các cô sẽ xuất phát đến Hoài Hải Thị à? Vậy tôi có cần đi cùng các cô không?”
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cô không muốn nói lời tạm biệt với người nhà không? Thời gian cấp bách, nếu như cô không vội thì có thể chờ một chút, khi nào chuẩn bị xong có thể nhờ anh cả tôi đưa cô đến đó, trong khoảng thời gian này anh ấy cũng luôn bận rộng ở Phong Thị, nhưng mà chị dâu cả của tôi vừa mới mang thai, để chăm sóc chị dâu, có thể sẽ chậm trễ một khoảng thời gian.”
Nghe vậy, Vạn Thanh Lam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Chị Bạch Mân mang thai rồi?! Chuyện lớn như vậy sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết?”
Cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Thành thật mà nói, tôi rất gấp, mỗi ngày nằm im trong nhà sắp mọc lông rồi, ra cửa lại bị người khác chê cười, còn không bằng đi sớm một chút, nếu không quyết định hôm nay đi, các cô có thể chờ tôi thêm chút không, tôi về nhà thu dọn đồ đạc cái nhé?”
Cố Nguyệt Hoài cũng biết hoàn cảnh hiện tại của cô ấy, cũng biết lời đồn đãi hung mãnh như hổ, thay vì ở trong nhà, không bằng nhận lúc câu chuyện còn nóng rời đi, chờ đến khi trở về hẳn mọi chuyện đã lắng xuống, tình hình cũng sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Nghĩ như vậy, cô liền gật đầu nói: "Được rồi, vậy cô trở về chuẩn bị trước đi, mười giờ chúng ta gặp mặt ở ga xe lửa.”
Vạn Thanh Lam vội vàng gật đầu liên tục, còn chưa kịp chào hỏi mọi người trong nhà đã nhanh chân đi vòng vèo về nhà.
Cô nóng lòng muốn rời huyện Thanh An, bây giờ cơ hội đã đến, cô nhất định không thể bỏ lỡ.
Nàng gấp không chờ nổi muốn rời đi huyện Thanh An, hiện giờ cơ hội thật vất vả tới, nàng khẳng định là không thể bỏ lỡ.
Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng dáng hoan thoát vui sướng của cô ấy, buồn cười.
Về đến nhà, Bạch Mân nói: "Là Thanh Lam phải sao? Sao cô ấy không vào chơi? Chị đã múc cho cô ấy chén cháo rồi.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, thuật lại một lần những lời vừa mới nói với Vạn Thanh Lam, mọi người cũng không phát biểu ý kiến gì, thật sự bọn họ cũng không can thiệp vào chuyện của phố lương thực, Cố Đình Hoài là người duy nhất tiếp xúc, gật đầu: “Đồng chí Vạn là một người đáng tin cậy.”
Yến Thiếu Ngu ăn cơm xong lại kéo Yến Thiếu Ly sang một bên dặn dò đôi câu, người sau ngoan ngoãn gật đầu.
“Thời gian cũng không còn sớm, bọn con xuất phát đây.” Cố Nguyệt Hoài nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi, đi bộ đến huyện cũng phải mất một tiếng, nếu chờ Vạn Thanh Lam, thời gian cũng vừa hay, đúng lúc đuổi kịp thời điểm xe lửa khởi hành lúc mười giờ.
Yến Thiếu Ngu gật đầu, thu dọn đồ đạc, vẫy tay chào tạm biệt mọi người nhà họ Cố cùng với Cố Nguyệt Hoài.
"Đi đến quân khu phải chăm sóc cho bản thân nhiều hơn, đừng có chuyện gì cũng cố can thiệp vào, mọi chuyện các con đều phải bàn bạc với nhau, đừng nôn nóng, Thiếu Ngu này, con bé từ nhỏ đã được cha chiều hư, tính tình không được tốt, nếu như có tranh chấp gì, con nhường con bé một chút.”
“Đi đến đó, ăn uống chắc chắn không bằng trong nhà, thiếu cái gì con cứ việc viết thư cho cha, để cha đến thăm con.”
"..."