Xảy ra án mạng rồi? 1
Trương Tiểu Mạn vừa định nhảy xuống biển, đã bị Cố Nguyệt Hoài kéo lại: “Đừng đi.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn mặt biển tối tăm mênh mông vô bờ, chau mày, đối mặt với sự rộng lớn hùng vĩ của thiên nhiên, người bình thường vẫn sẽ sợ hãi trong lòng, kể cả là biết bơi, xuống biển trong tình trạng không có bất kỳ công cụ gì cũng đều quá cẩu thả.
“Nhưng, nhưng mà có người rơi xuống biển rồi, đó cũng là một mạng người, nếu chúng ta mặc kệ cô ấy…” Mồ hôi lạnh chảy xuống vầng trán của Trương Tiểu Mạn, đầu óc quay cuồng, bỗng chốc sợ hãi đến mức không biết nên làm như nào.
Cô ấy vừa sợ có người chết vì cô ấy, lại sợ vừa mới đến quân khu đã bị lãnh đạo đuổi trở về.
Người đàn ông của cô ấy cũng là một sĩ quan nhỏ vừa mới được thăng cấp, những công lao và vinh quang này đều là anh ấy liều mạng kiếm được từ tiền tuyến, chẳng lẽ phải vì một người vợ vừa mới lấy như cô ấy mà mất hết? Vậy cô ấy có khác gì là một sao chổi chứ?
Lúc này, có người đứng ra từ trong nhóm vợ quân nhân, chỉ trích Cố Nguyệt Hoài: “Cô là ai thế? Trương Tiểu Mạn dẫn chúng tôi đến đây, đương nhiên cô ấy phải đưa chúng ta quay về! Cô còn ngăn Uyển Đình thì nói không chừng bị cuốn đến nơi nào rồi, cô có thể gánh vác nổi trách nhiệm này không?”
Dáng người của người vừa nói hơi thấp bé, giọng nói sắc bén, lúc nói chuyện, chống nạnh tức giận, hệt như một người đàn bà đanh đá.
Lại có một vợ quân nhân làn da rất đen đứng ra, ánh mắt của cô ta lưỡng lự, nhìn về phía Trương Tiểu Mạn: “Ngọc Nương nói có lý, Tiểu Mạn, Sử Uyển Đình là con gái của đại tá Sử, mới mười tám tuổi, nếu thật sự đã mất, chúng ta đều phải chịu liên lụy.”
Ẩn ý trong lời nói: Tiểu Mạn, cô mau chóng xuống biển đi tìm người đi, nếu còn không đi thì mọi thứ đều đã muộn.
Khóe mắt Trương Tiểu Mạn đỏ rực, cả người run cầm cập, cố ý thoát khỏi tay của Cố Nguyệt Hoài, xuống biển cứu người.
Sức lực của Cố Nguyệt Hoài lại rất lớn, nắm chặt cánh tay của cô ấy, không buông lỏng: “Vừa nãy khi tôi đến đây, đã thông báo cho đồng chí gác trạm, bọn họ sẽ cầm thiết bị đến cứu người, các người khuyến khích Trương Tiểu Mạn xuống biển cứu người như này là có ý đồ gì? Mưu sát một cách quang minh chính đại sao?”
Bỗng chợt, tháp hải đăng tỏa ra ánh sáng, chiếu rọi đôi mắt mèo như lưu ly của cô, vô cùng lấp lánh.
Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài lạnh lẽo, vô cùng khí thế, những vợ quân nhân do Lý Ngọc Nương dẫn đầu lùi về sau hai bước, không dám đôi co với cô.
Trương Tiểu Mạn giơ tay áo lên lau nước mắt, nhìn Cố Nguyệt Hoài một cách cảm kích, rồi lại nôn nóng nhìn về phía mặt biển.
Lý Ngọc Nương cắn răng, hừ một tiếng: “Mưu sát cái gì chứ? Muốn mưu sát cũng là Trương Tiểu Mạn, biết rõ chúng tôi không biết bơi, còn gọi chúng tôi tới nhặt hải sản, lần này hay rồi, người xảy ra chuyện rồi, dù cô có ngụy biện như thế nào đi nữa cũng vô dụng.”
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài vô cùng lạnh nhạt, quay đầu lại liếc cô ta một cái, đầy vẻ chế giễu và xem thường.
“Các người đều kết hôn rồi, là người trưởng thành, đều có thể chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân, chân ở trên người các người, còn có thể đổ tội lên đầu người khác sao? Trương Tiểu Mạn là cha mẹ cô à? Nếu như tôi đoán không sai, cô ấy chắc đã dặn dò các người không được đến nên sâu hơn đúng không?”
“Bản thân các người không nghe, bây giờ xảy ra chuyện rồi lại muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”
Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài không lớn không nhỏ, vừa đủ để binh sĩ cứu viện mới đi đến nghe thấy.
Tuy nhiên, bây giờ cũng không phải là lúc thảo luận trách nhiệm, bọn họ quen đường quen lối, mang theo trang bị xuống biển, chuẩn bị cứu viện.
Bên này ồn ào huyên náo rất lớn, rất nhiều người đang nghỉ ngơi đều chạy về phía bên này, vừa nghe nói có người rơi xuống biển, những tiếng còi inh ỏi đã vang rất xa, càng ngày càng có nhiều chiến sĩ xuống biển tìm người.
Cố Nguyệt Hoài và Trương Tiểu Mạn đứng canh nhau ở bờ biển, bầu trời tối dần, nhiệt độ cũng theo đó mà bắt đầu giảm xuống rõ rệt.