Con bé tỉnh rồi sao? 2
Sử Kính Tùng ngã ngồi ở bên cạnh, khóc không ngừng, nhưng ánh mắt của ông ấy lại không nỡ rời khỏi con gái của mình.
Cố Nguyệt Hoài cũng có gắng truyền một ít sức mạnh chữa trị vào trong cơ thể của Sử Uyển Đình, nhưng mà sức mạnh chữa trị vừa mới chạm vào cơ thể đã bị tản ra xung quanh, hoàn toàn không có cách nào hấp thu vào cơ thể, đây là dấu hiệu đã chết hoàn toàn.
Cô thở dài trong lòng, người quả thực đã chết rồi.
Môi của cô khẽ cử động, đang định thông báo kết quả cho Sử Kính Tùng, đột nhiên những ngón tay mảnh khảnh của cô run lên dữ dội, cô đột nhiên nhìn về phía thi thể đang nằm trên bờ cát, Sử Uyển Đình vừa nhìn đã biết là một cô gái được nuông chiều mà lớn lên, gương mặt thanh tú, chỉ là bây giờ làn da đã tái nhợt, nhìn có chút thâm, nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến vẻ mặt của cô thay đổi, vừa nãy, thi thể này thế mà lại bắt đầu hấp thụ sức mạnh chữa trị.
Cái này có nghĩa là gì?
Một người đã chết, đột nhiên sống lại sao?
Trong lòng Cố Nguyệt Hoài ớn lạnh, cô dùng ánh mắt sắc bén và cảnh giác nhìn về phía thi thể của Sử Uyển Đình.
Bản thân cô là một người sống lại, hơn nữa Điền Tĩnh cũng là một người bên ngoài xuyên sách đến, không thể trách cô thần hồn nát thần tính, nếu như cô đoán không sai, có thể là có một cô hồn dã quỷ nhập vào cơ thể của Sử Uyển Đình!
Hiện tại Cố Nguyệt Hoài đang là trung tâm của sự chú ý, mọi cử động của cô thậm chỉ là một biểu cảm đều bị mọi người nhìn thấy, Sử Kính Tùng quan tâm nhất, vẻ mặt của ông ấy chấn động, vội hỏi: “Quân y Cố, thế nào rồi? Con gái của tôi có cứu được không?!”
Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài trầm xuống, cô cẩn thận nhìn chằm chằm thi thể của Sử Uyển Đình, nhẹ giọng nói: “Có thể.”
Mượn xác hoàn hồn, loại chuyện phóng kiến mê tín này chắc chắn không thể nói ra, nếu nói chuyện này trước mặt mọi người, chỉ sợ ngay lập tức cô sẽ bị gắn cho cái mũ “ngu muội vô tri, quái lực loạn thần*, đến lúc đó tự nhiên cả người dính bẩn.
*Về các hiện tượng siêu nhiên, sách Luận Ngữ của Khổng Tử có viết: “Khổng Tử không nói đến những điều kì quái, vũ lực, làm loạn và quỷ thần”. Trong đó cụm “Quái, Lực, Loạn, Thần” được dùng để ám chỉ những hiện tượng siêu nhiên.
*Về các hiện tượng siêu nhiên, sách Luận Ngữ của Khổng Tử có viết: “Khổng Tử không nói đến những điều kì quái, vũ lực, làm loạn và quỷ thần”. Trong đó cụm “Quái, Lực, Loạn, Thần” được dùng để ám chỉ những hiện tượng siêu nhiên.
Sử Kính Tùng cũng không nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe thấy lời Cố Nguyệt Hoài nói, trong lòng ông ấy không khỏi vui mừng khôn xiết.
Ông ấy cúi người xuống gọi: “Uyển Đình! Uyển Đình, con tỉnh lại đi, cha là cha của con, là cha con!”
“Cơ thể của đồng chí Sử Uyển Đình vẫn còn suy yếu, còn cần phải đưa đến phòng y tế để truyền dịch và nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tuy nhiên, chờ sau khi làm cho cô ấy nôn hết nước trong bụng ra, người có thể tỉnh lại, bây giờ đã không còn gì nguy hiểm nữa.”
Cố Nguyệt Hoài đứng lên, giọng nói của cô rất bình tĩnh, trong mắt lại xẹt qua một tia âm u khó hiểu.
“Quân y Cố, cảm ơn! Sử Kính Tùng tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này!” Nói xong, Sử Kính Tùng vội ôm Sử Uyển Đình đi đến phòng y tế của quân khu, ông ấy vừa đi những người đứng trên bãi biển cũng giải tán, các chiến sĩ cùng ai về chỗ nấy.
“Thế mà Uyển Đình lại không sao! Nguyệt Hoài, cô thực sự là một quân y rất giỏi!” Gương mặt của Trương Tiểu Mạn đỏ bừng, cô ấy vui đến mức nhảy dựng lên, cô ấy đi đến nắm chặt tay Cố Nguyệt Hoài rồi khen cô không rứt lời.
Nhưng mà, ngay sau đó cô ấy lại cau mày xoa tay của Cố Nguyệt Hoài: “Nguyệt Hoài, cô sao vậy? Sao tay lại lạnh như vậy?”
Yến Thiếu Ngu cau mày, bởi vì trên người ướt sũng nên anh không đi đến ôm Cố Nguyệt Hoài mà nhỏ giọng nói: “Về thôi?”
Cố Nguyệt Hoài im lặng gật đầu, trong lòng cô còn đang suy nghĩ đến chuyện của Sử Uyển Đình nên không có tâm trạng nói chuyện với Trương Tiểu Mạn, sau khi chào tạm biệt cô và Yến Thiếu Ngu cùng nhau trở về, sau một đêm trấn động lòng người, một sự cố ngoài ý muốn bất ngờ phát sinh.