Nữ phụ may mắn tốt số 2
Mới đầu cảm thấy mình là người trong cuộc, luôn không thể thoát khỏi âm mưu muốn nhắm vào mình, nhưng cẩn thận ngẫm lại, từ khi cô bắt đầu sống lại, cô cũng đã là trung tâm bị vây ở vòng xoáy phiền toái. Làm người phải có tinh thần, sao có thể vừa gặp chút phiền toái là đã ủ rũ cúi đầu?
Cô là một người đã sống hai kiếp, chẳng lẽ còn sợ một người đã chết?
Yến Thiếu Ngu nhìn thấy cô thật sự không thèm để tâm, trong lòng cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.
Cố Nguyệt Hoài lại tò mò nói: “Làm sao anh chắc chắn Sử Uyển Đình là Điền Tĩnh? Hẳn là cô ta cũng biết anh đang thăm dò phải không?”
Nghĩ đến “Sử Uyển Đình”, đôi mắt hẹp dài của Yến Thiếu Ngu trong nháy mắt đã lộ vẻ chán ghét, kể chuyện ở bệnh viện thậm chí còn có những lời sau đó Từ Xuyên Cốc nói cho Cố Nguyệt Hoài nghe hết. Sau khi nghe xong, hai mắt cô trợn tròn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nếu như chuyện Điền Tĩnh sống lại làm cho cô cảm thấy nhọc lòng, vậy thì chuyện Từ Xuyên Cốc nói khiến cho cô thật sự cảm thấy khiếp sợ.
Kỷ Nhiên cũng là người đã chết một lần, mà Kỷ Thanh, mẹ chồng cô, còn là một thầy phong thủy?
Những tin tức này hội tụ cùng một chỗ, đâu chỉ là tin tức bùng nổ thôi đâu?
Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Nguyệt Hoài, không khỏi đưa tay nhéo má cô, khẽ cười ra tiếng.
Anh nói suy đoán của mình ra, nghe xong, Cố Nguyệt Hoài chỉnh đốn lại tâm trạng, như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu: “Anh nói có lý, cái chết của Kỷ Nhiên chắc hẳn chỉ là hiểu lầm, nhưng Điền Tĩnh...”
“Cho nên, lúc ấy giết Điền Tĩnh rồi đưa người vào trong không gian Tu Di, tương đương với việc giữ lại cho cô ta một mạng?”
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên kỳ quái mà phức tạp, có loại cảm giác giẫm phải phân.
Trong con ngươi đen nhánh của Yến Thiếu Ngu tràn đầy ý cười, gật đầu: “Anh đoán là vậy.”
Cố Nguyệt Hoài nghịch trái vải trong tay, thở dài: “Điền Tĩnh này tốt số thật đấy, thật sự rất may mắn.”
Yến Thiếu Ngu từ chối cho ý kiến, từ sau khi nghe Cố Nguyệt Hoài nói đủ loại chuyện, trình độ tiếp thu của anh đối với những chuyện huyền diệu biến hoá kỳ lạ này đã tăng lên rất nhiều, kính sợ có, sợ hãi có, kháng cự có, nhưng toàn bộ những thứ này đều bắt nguồn từ cô, chứ không phải Điền Tĩnh.
Anh kính sợ năng lực vượt qua tự nhiên không đụng được, cũng không sờ được này, bởi vì nó là thứ anh khó mà khống chế.
Anh sợ hãi loại năng lực cổ quái đến đáng sợ, hư vô mờ mịt này là vì sợ có một ngày người anh yêu sẽ bởi vì nó mà xảy ra chuyện, anh lại bó tay hết cách. Sự kháng cự, bài xích thì xuất phát từ tình yêu của anh, mà tình yêu của anh lại gắn bó chặt chẽ với nhịp thở.
Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Thiếu Ngu lóe lên một tia bất lực, tay ôm lấy Cố Nguyệt Hoài lại siết chặt thêm vài phần.
Ngón tay của Cố Nguyệt Hoài gõ lên mép giếng không nhanh không chậm: “Anh nói xem, Điền Tĩnh lần nữa sống lại thì cô ta sẽ trả thù như thế nào?”
Ngược lại cô không lo lắng cho an nguy của mình, có không gian Tu Di và năng lực chữa trị ở đây, cho dù Điền Tĩnh có ngốc đi nữa, cũng không thể nào quang minh chính đại chống lại cô. Sợ là sợ cô ta chó cùng rứt giậu, vì trả thù mà nhắm vào nhóm Cố Chí Phượng để ra tay.
Yến Thiếu Ngu nheo mắt, hiển nhiên cũng nghĩ giống như Cố Nguyệt Hoài.
Anh trầm ngâm một lát: “Trong khoảng thời gian ngắn ‘Sử Uyển Đình’ không thể rời khỏi quân khu số 8, chưa nói tới chuyện sức khỏe của cô có cho phép hay không, nếu giờ cô ta rời đi, chắc chắn sẽ khiến cho Sử Kính Tùng hoài nghi. Đến lúc đó, cũng không cần chúng ta ra tay thì cô ta cũng sẽ bị xử trí.”
Không có bất kỳ ai muốn nhìn thấy thân thể người thân của mình sau khi chết còn bị cô hồn dã quỷ chiếm cứ.
Trước mắt chỉ là Sử Kính Tùng không có chứng cớ, một khi có chứng cớ không thể phản bác bày ra trước mắt, ông ấy tuyệt đối là người đầu tiên giải quyết “Sử Uyển Đình”. Vì không muốn dẫn đến hoài nghi, ổn định cục diện, trước mắt cô ta sẽ không rời đi.