Lên đường, Thủ đô 2
Sáng sớm hôm sau, mấy chiến sĩ bị trúng độc lúc huấn luyện dưới nước đều xuất viện, mặc dù không coi là nhảy nhót tưng bừng, nhưng có thể ăn có thể uống, mắt thấy là đã không còn gì đáng ngại, có thể nói là không chừa lại một chút di chứng nào.
Trong lúc nhất thời, quân y mới là Cố Nguyệt Hoài đã trở thành ngôi sao đang lên, danh tiếng càng vang dội hơn.
Buổi chiều, lúc Cố Nguyệt Hoài đang bận rộn ở phòng y tế, thì nhiệm vụ của Từ Xuyên Cốc được truyền xuống.
Từ Xuyên Cốc cũng không phải là nói thẳng bảo Cố Nguyệt Hoài đi đến Thủ đô khám bệnh cho phe Tần, chỉ nói là một nhân vật lớn ở Thủ đô.
Chính Cố Nguyệt Hoài đã rõ như ban ngày, có thể khám bệnh cho đại nhân vật ở Thủ đô, nếu như thật sự có thể trị bệnh thì sẽ là công lao lớn.
Từ Xuyên Cốc phái người đi là chuyện đương nhiên, đi theo còn có Yến Thiếu Ngu, Mạnh Hổ cùng với các đồng chí của trung đội 168, đây rõ ràng là để bọn họ có thể dễ dàng lập công hơn, người hiểu rõ khó tránh khỏi mệt mỏi trong lòng.
Đám tân binh này, tuổi còn trẻ đã gặp được nhiều cơ hội, số mệnh tốt thật.
Lý Đông Đông tự mình đến đây, còn thông báo một tiếng với Triệu Bổn Tường.
Cố Nguyệt Hoài bây giờ là “bảo bối” trong mắt các quân y khác, ngày thường có chứng bệnh gì cũng sẽ thảo luận với cô trước một chút, lúc này mới là ngày thứ hai, người đã bị phái đi làm nhiệm vụ rồi, rời khỏi thành phố Hoài Hải đến Thủ đô?
Triệu Bổn Tường đầy bất mãn, cảm thấy cốt cán phòng y tế của mình còn chưa được nhậm chức, đã bị điều đi.
Ông ta lôi kéo Lý Đông Đông liên miên lải nhải: “Cậu quay về phải nói với thủ trưởng Từ, nhiệm vụ hoàn thành phải nhanh chóng gọi người về, không được để con bé ở lại Thủ đô, nơi đó có tình người như quân khu số 8 của chúng ta không?”
Tai của Lý Đông Đông sắp nổ tung rồi, không ngừng kêu khổ, vội vàng nói với Cố Nguyệt Hoài: “Quân y Cố, nếu không có chuyện gì thì cô mau chóng về thu dọn đồ đi, mau chóng lên đường, đường từ thành phố Hoài Hải đến Thủ đô cũng phải mất mấy ngày đó.”
Nói xong, anh ấy cũng không đợi Triệu Bổn Tường tiếp tục nói, nhấc chân chạy đi mất.
Triệu Bổn Tường tức đến mức dựng râu trừng mắt: “Tên nhóc con này!”
Cố Nguyệt Hoài cảm thấy buồn cười, thông báo với Triệu Bổn Tường một tiếng, thu dọn một chút dược liệu thường dùng, đeo hòm thuốc lên, làm ra dáng vẻ cẩn thận thi hành nhiệm vụ, sau đó mới rời khỏi phòng y tế, chuẩn bị về đợi Yến Thiếu Ngu.
Cô chưa đợi được bao lâu, Yến Thiếu Ngu đã trở về nhà.
Anh nhìn Cố Nguyệt Hoài, mặt mũi dịu dàng: “Lần này chúng ta không ngồi tàu hoả, trực tiếp lái xe qua đó.”
Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc: “Lái xe? Vậy khoảng cách không gần đâu.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, dễ dàng nhấc hành lý đã chuẩn bị xong lên, anh đi ra ngoài cùng với Cố Nguyệt Hoài, nói: “Ừm, quân đội phê duyệt hai chiếc xe, đi theo còn có thủ trưởng Cố, ông ấy là tâm phúc của phe Tần.”
Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc hơn: “Thủ trưởng Cố trở về rồi?”
Cố Vĩ vẫn luôn ở tiền tuyến, lần trước bọn họ trở về ông ấy vẫn còn đang xử lý công sự ngầm của nước M, không ngờ lần này lại trở về rồi, xem ra là chuyện của phe Tần đã rất nghiêm trọng rồi, đã đến tình trạng cấp bách.
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt cũng là thái độ hiểu rõ mọi chuyện, nhìn thấu nhưng không nói ra.
Lúc đến cửa ra vào quân đội, người đồng hành đều đã đến, Mạnh Hổ cũng không cần nói nhiều rồi, còn lại có bảy người, trừ mấy đồng chí quen mắt trong trung đội 168 ra, còn có Cố Vĩ đang ngồi cạnh ghế lái.
Cố Nguyệt Hoài tiến lên chào hỏi với những người đã đến, sau đó lại nhìn Cố Vĩ đang ngồi ở cạnh ghế lái: “Thủ trưởng Cố.”
Cố Vĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt không tốt lắm mở mắt ra, vẻ mặt xưa nay nghiêm túc lúc nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì hơi hoà hoãn đi một chút, gật đầu với cô một cái: “Quân y Cố, lần này phải nhờ đến cô rồi.”