Anh phải trả lại tất cả cho em 2
Cố Nguyệt Hoài cười một tiếng, sảng khoái kêu lên: “Được! Một trăm ba mươi lăm tệ, tiền lãi mỗi ngày là hai xu, khi nào trả hết đây? Nếu không mỗi ngày anh đều phải nợ ân tình của em, là em ứng tiền phẫu thuật cho anh trước đấy, có biết không?”
Cố Duệ Hoài nghe thấy lời của Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt ửng đỏ, đôi môi vênh váo lại muốn nói mấy lời độc ác.
Cũng không đợi anh ta lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài chỉ chỉ vào đầu giường, giọng điệu nhàn nhạt: “À đúng rồi, món bánh ngô này cũng là do em mua, một cái hai xu, ở đây có ba cái, vậy là sáu xu, thấy anh đã chẳng còn cách nào lo liệu cho bản thân mình, em sẽ không lấy phiếu lương thực của anh, nhưng hãy nhớ trả lại.”
Giết người tru tâm.
Bụng Cố Duệ Hoài kêu ọc ọc, nhìn đĩa bánh ngô trên đầu giường, trong lòng khó chịu không thể nói thành lời.
Anh ta lại luân lạc tới mức phải phụ thuộc vào nhỏ ích kỷ Cố Nguyệt Hoài này sao?
Cố Đình Hoài há miệng một cái, muốn nói cái gì để hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người, thế nhưng nhìn ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lạnh nhạt, dáng vẻ muốn hung hăng chỉnh Cố Duệ Hoài, cuối cùng anh ấy cũng không nói gì.
Thằng hai thật sự cần phải được dạy dỗ thật tốt, nếu không sau này sẽ lại gây ra tai họa bao lớn nữa.
“À, anh cả ăn bánh hoa cuốn đi ạ, anh làm xong công việc lại tới đây chăm sóc cho Cố Duệ Hoài, cũng chưa ăn gì, có vài người nói em không có lương tâm, ha ha, đúng là năm mươi bước cười trăm bước nhỉ? Buồn cười.”
Cố Nguyệt Hoài đưa khay cơm đựng bánh hoa cuộn cho Cố Đình Hoài, bên trong còn đặt một phần dưa muối miễn phí.
Cố Duệ Hoài ngừng một lát, ánh mắt không dấu vết liếc nhìn qua đôi tay đỏ bừng của Cố Đình Hoài, anh ta cũng biết anh cả làm việc ở chỗ dòng sông, mấy công việc vất vả đều ở chỗ đó.
Môi anh ta căng ra, vốn còn muốn mạnh miệng, thế nhưng trong lòng chua xót, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Cố Nguyệt Hoài lười để ý đến anh ta, nói với Cố Đình Hoài: “Anh cả ăn đi, em ra ngoài đi vòng vòng.”
Cố Đình Hoài liếc ra ngoài cửa sổ một cái, nhíu mày nói: “Trời đã tối rồi, em còn đi đâu nữa?”
“Không sao, em sẽ cẩn thận.” Nói xong, Cố Nguyệt Hoài rời khỏi phòng bệnh.
Cô vừa đi, Cố Duệ Hoài chần chừ một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy cái bánh ngô bỏ vào miệng: “Anh quản con nhỏ đó làm gì? Nó có bản lĩnh như thế, còn cần anh phải bận tâm đến sao?”
“Thằng hai!” Cố Đình Hoài tựa như cảnh cáo nhìn anh ta một cái.
Cố Duệ Hoài cười nhạt: “Em nói sai sao? Cố Nguyệt Hoài hiện giờ còn có bản lĩnh hơn trước kia nhiều, lại còn vẽ báo tường, lại bận tâm đến chuyện này chuyện kia, em cần nó giúp đỡ em sao! Một con chó thích xen vào việc của người khác!”
Mỗi khi nhớ lại những chuyện Cố Nguyệt Hoài đã làm trước kia, anh ta cảm thấy vô cùng thống hận, thật sự chẳng muốn giảng hòa với cô dù chỉ một chút.
“Cố Duệ Hoài! Bây giờ em càng lúc càng khác xưa!”
“Bác sĩ cũng đã nói rồi, nếu không nhờ con bé sơ cứu cho em trên đường tới đây, cái chân này của em hoàn toàn không cứu được nữa! Anh không nói Điền Tĩnh haji em thành ra thế này, dù sao chuyện này cũng là do em tự tìm tới, thế nhưng con bé thì sao? Con bé vẫn luôn là ân nhân của em không phải sao?”
“Cho dù thường ngày con bé có làm gì không đúng, thế nhưng nó có làm phiền em không?”
“Con bé chỉ vui vẻ ăn no, mặc đẹp, thích dùng đồ ngon, còn thích Trần Nguyệt Thăng, ghét Điền Tĩnh, thế nhưng việc này có làm phiền đến em không? Tiền mua lương thực tinh và mua quần áo là của em sao? Hay việc con bé thích Trần Nguyệt Thăng khiến em thấy mất mặt?”
“Thằng hai à, em sinh nghĩ cho kỹ đi, cha và anh có cần em phải ra mặt giúp không?”
“Cha và anh chỉ muốn con bé sống thật tốt, từ nhỏ con bé đã không có mẹ bên cạnh, chưa từng được uống một ngụm sữa nào, là anh và cha đút từng muỗng nước gạo cho con bé, trước đây con bé không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, thế còn bây giờ thì sao?”
“Tại sao em lại vô ơn như thế?”
Giọng điệu của Cố Đình Hoài vô cùng nặng nề, khiến Cố Duệ Hoài đang nằm trên giường sững sờ.
Anh ta cũng quên cả việc nhai món bánh ngô trong miệng, thuốc tê trên đùi đang dần hết, cảm giác đau đớn tấn công, khiến anh ta biết chuyện hôm nay nguy hiểm tới mức nào, nếu không ngờ Cố Nguyệt Hoài đưa anh ta tới bệnh viện…
Vẻ mặt Cố Duệ Hoài có vẻ chán nản, trong lúc bất chợt không biết nên đáp lại thế nào.