Khó khăn khi tiêu diệt giáng đầu sư 2
Nhắc đến người gây ra việc này, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài đầy chán ghét.
Lãnh Trung Dịch là kẻ lấy oán báo ơn, vì cứu ông ấy nên nhà họ Yến mới gặp nạn, thế nhưng ông ấy chẳng những không quan tâm mà còn phụ bạc một người con gái khiến người ta vì yêu sinh hận, hại nhà họ Yến đều sụp đổ.
Đối với một người như vậy, cô không tin ông ấy sẽ có lòng tốt giúp nhà họ Yến sửa lại án oan.
Một tia sáng chợt lướt qua trong mắt Yến Thiếu Ngu, anh trầm ngâm nói: "Giải quyết xong việc ở thủ đô, anh sẽ tới đảo Bảo một chuyến, em không cần đi cùng anh, cứ quay về quân khu chờ tin tức, anh sẽ dẫn người quay về."
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày thật chặt, hơi khó chịu nói: "Anh chắc chứ?"
"Ừ." Yến Thiếu Ngu gật đầu, đôi môi mỏng khẽ cong nhưng ánh mắt anh lại u ám.
Cố Nguyệt Hoài không nói gì thêm nhưng trong lòng cô đã quyết định, dù anh không dẫn cô theo cô cũng sẽ lặng lẽ đi theo.
Tình trạng ở đảo Bảo rất hỗn loạn, Lãnh Trung Dịch lại không phải người bình thường, nếu muốn tiếp cận ông ấy là rất khó.
Sao Yến Thiếu Ngu có thể không nhận ra tính toán của cô chứ?
Anh thở dài, nắm lấy ngón tay lạnh như băng của cô: "Em yên tâm, anh dám chắc trăm phần trăm. Nhưng mà trước đó phe Khương phải sụp đổ mới được, bằng không bọn họ sẽ không để Lãnh Trung Dịch đặt chân tới thủ đô, càng không cho phép ông ấy làm nhân chứng cho nhà họ Yến tại tòa án quân sự."
Cố Nguyệt Hoài tức giận liếc anh: "Anh nói đơn giản quá nhỉ, muốn làm phe Khương sụp đổ còn khó hơn việc bắt được giáng đầu sư hàng trăm lần."
Thế lực của phe Khương phức tạp, đã ăn sâu bén rễ, muốn làm cho bọn họ hoàn toàn sụp đổ cũng khó khăn như đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy, nói như vậy, chuyện này giống như một vòng luẩn quẩn không có điểm cuối.
Ý cười bất ngờ xuất hiện trên mặt Yến Thiếu Ngu nhưng đáy mắt anh lại lạnh như băng: "Khó lắm sao?"
Tròng mắt Cố Nguyệt Hoài đảo động, cô nhíu mày, hạ giọng nói: "Anh muốn ra tay với Khương Bính Những?"
Tần Hữu Công lâm bệnh nặng khiến phe Tần xém chút tàn rã, vậy thì nếu lãnh đạo phe Khương là Khương Bính Những chết đi, phe Khương sẽ biến thành rắn mất đầu, ến lúc đó, bọn họ sẽ bị phe Tần khống chế. Nhưng mà bên cạnh Khương Bính Nhung có rất nhiều cao thủ, muốn giết ông ta không phải là chuyện dễ dàng.
Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu bật cười, anh vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Cố Nguyệt Hoài: "Em suy nghĩ gì thế?"
Anh ngừng lại vài giây rồi nói tiếp; "Nếu chúng ta bắt được giáng đầu sư, ngày phe Khương sụp đổ sẽ không xa, bởi vì phe Tần sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Cố Nguyệt Hoài híp mắt, phục hồi tinh thần. Đúng vậy, vì giáng đầu sư đứng sau lưng phe Khương làm loạn nên Tần Hữu Công mới bệng nặng mãi không hết, xém chút mất mạng, Tần Hữu Công chắc chắn sẽ không bỏ qua món nợ này.
Một khi bắt được giáng đầu sư, bọn họ sẽ vừa đe doạ vừa dụ dỗ. Sau khi có được cả nhân chứng lẫn vật chứng, còn sợ Khương Bính Nhung không rơi đài hay sao?
Ông ta đã nuôi giáng đầu sư nhiều năm như vậy, không thể nào chỉ gây ra chuyện lần này mà thôi, biết đâu bọn họ sẽ biết được những bất ngờ khác. Đến khi đó, các toà soạn lớn vừa đăng tin thì Khương Bính Những sẽ bị người dân nước Z thoá mạ, phe Khương cũng sụp đổ.
Bỗng nhiên ánh mắt Cố Nguyệt Hoài sáng lên, trong lòng cô nảy sinh nghi ngờ: "Thiếu Ngu, chúng ta có thể nghĩ đến vấn đề này thì lão cáo già Khương Bính Những chắc chắn cũng nghĩ tới, anh nói xem liệu bọn họ có ra tay trước hay không?"
Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên nhìn cô rồi gật đầu: "A Nguyệt, em rất nhạy bén."
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: "Đến bây giờ mà anh còn tâm trạng nói giỡn nữa hả?"
Yến Thiếu Ngu nhún vai: "Bởi vậy lần này phải xem ông trời ưu ái cho ai, đi thôi, chúng ta tới thăm hỏi lãnh đạo phe Tần, anh tin ông ta sẽ nắm chặt cơ hội lần này, chúng ta chỉ cần ở bên cạnh giúp đỡ là được rồi."