Cỏ giáng đầu âm dương 1
Vẻ mặt Khương Đồng cũng trở nên nghiêm túc, lại cần thận từng li từng tí đưa mắt nhìn ra ngoài một cái: "Ý của bà là người của Tần Hữu Công đến rồi?"
Lông mày lá liễu của Ngọc Yêu Nương nhướng lên, bộc lộ bộ mặt hung ác nói với Khương Đồng: "Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, cậu cứ đợi ở trong phòng đừng có ra ngoài, nếu bọn họ dám đến, vậy thì nhất định là đã chuẩn bị vẹn toàn. Trước đó tôi đã gọi điện thoại cho cha cậu rồi, ông ấy sẽ cho người đến trợ giúp, chỉ cần gượng được khoảng thời gian này thì sẽ không có chuyện gì hết, cậu tự bảo vệ mình cho tốt, tôi đi ngăn chặn bọn họ!"
Nói xong, Ngọc Yêu Nương bèn vội vàng lên lầu, giây lát lại đi xuống.
Khương Đồng vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt mập mờ không ổn định.
"Còn không quay vào đi!" Lúc này Ngọc Yêu Nương nóng nảy, đã không thèm để ý giữ giọng điệu dịu dàng.
Môi Khương Đồng khẽ run, cuối cùng vẫn là nghiêng người cúi đầu chạy lên lầu, anh ta là một nhà chính trị, không phải là sát thủ, dù cho anh ta có ở lại thì cũng không có ích gì, thay vì thêm phiền phức, chi bằng lo tốt cho mình, để bà ta không có nỗi lo phía sau.
Chỉ là, trước khi lên cầu thang, anh ta không quay đầu lại, giọng đượm buồn nói: "Mẹ hãy cẩn thận."
Cả cơ thể của Ngọc Yêu Nương rung lên, ngón tay ngọc ngà mảnh mai siết lại, nét mặt có chút ngơ ngác và cảm động.
Bà ta cũng không nói gì khác, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Dù cho Tần Hữu Công có chuẩn bị tốt rồi mới đến, bà ta cũng không phải phụ nữ tay không tấc sắt.
Khương Đồng không dừng lại nữa, vội vàng lên lầu rồi vào phòng, tiện tay khóa cửa lại, từ trong tủ đầu giường lấy ra một khẩu súng lục.
*
Khu dân cư Vạn Bình Trai số 6 đã bị bao vây.
Chiến sĩ do Cố Vĩ dẫn đầu điều phái đã đến, bao vây xung quanh khu dân cư kín không kẽ hở, một con ruồi cũng không lọt được ra ngoài.
Ông Phùng cũng lệnh cho cấp dưới Lai Tử và người của anh ta cạy cửa sổ, chuẩn bị lẻn vào trong.
Yến Thiếu Ngu cầm súng, trầm giọng nói với người của Mạnh Hổ: "Các cậu cứ ở bên ngoài, tôi vào đó bắt người."
Lúc này Mạnh Hổ cũng biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm như nào, đương nhiên không muốn thấy Yến Thiếu Ngu mạo hiểm một mình, sắc mặt anh ta nghiêm lại, lạnh giọng nói: "Đội trưởng! Chúng ta cùng đi!"
Yến Thiêu Ngu cau mày, khẩu khí bình tĩnh dọa người: "Phải nghe lệnh."
Chuyện này liên quan đến phe Khương và nhà họ Yến, chỉ được thành công không được thất bại, anh nhất định phải tự mình hành động mới yên tâm.
Từ đầu tới cuối Cố Nguyệt Hoài vẫn không mở miệng, từ lúc xuống xe đã tìm chỗ thoải mái ngồi xuống, còn chọc cho ông Phùng lẩm bẩm, nói cô đúng là biết hưởng thụ, lúc này còn có lòng dạ ngồi nghỉ ngơi.
Ngón tay cô chạm xuống mặt đất, cảm nhận âm thanh hệ thực vật truyền đến.
Rễ thực vật nhỏ bé yếu ớt xuyên thấu qua kẽ hở vào trong nhà, bấu víu, hấp thụ, không hấp dẫn sự chú ý của bất kỳ ai.
Phe Khương có thể chiếm giữ nhiều năm như thế át có đạo lý riêng, Ngọc Yêu Nương cũng không phải loại người bình thường, đối phó bọn họ, càng cẩn thận thì càng không thừa.
Cô nhất định phải chắc chắn rằng hành động lần này của bọn họ sẽ không bị kẻ khác bắt thóp trước, nếu không, “bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng” há chẳng phải trở thành trò cười?
Sau khi đã bố trí mọi thứ xong xuôi, Cố Nguyệt Hoài đứng dậy đến bên cạnh Yến Thiếu Ngu.
Ánh mắt của anh nhìn chăm chăm vào căn nhà âm u không ánh sáng hỏi: "Sao rồi?"
Cố Nguyệt Hoài thấp giọng nói: "Trong nhà có ba người, suy đoán của ông Phùng không sai, Ngọc Yêu Nương là giáng đầu sư, không khí trong nhà tối tăm âm u lạnh lẽo giống như đúc lúc đối phó với Điền Tĩnh, khiến người ta ngửi vào là muốn nôn."
Nói đến phần sau, Cố Nguyệt Hoài không nhịn được mà khít mũi, ánh mắt cũng ánh lên vẻ hết sức chán ghét.
Yến Thiếu Ngu ngoái đầu nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: "Em ở lại bên ngoài."
Cố Nguyệt Hoài bĩu môi không nói, không đồng ý cũng không từ chối, Yến Thiếu Ngu thấy vậy mắt nheo lại rũ mi mắt xuống, tựa như bất đắc dĩ nói nhỏ: "Cẩn thận."
Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài cau mày, ánh mắt sắc bén của cô nhìn chăm chăm vào căn nhà đen như mực, quát lớn: "Mọi người lui lại, chúng ta bị phát hiện rồi!"