Cô bé ngốc, Yến Thiếu Đường 1
“Bắt cóc?” Cố Nguyệt Hoài nhướng mày.
Từ xưa đến nay, tư liệu sách cổ ở các triều đại đã ghi lại nhiều sự kiện lừa bán đến mức chẳng còn thấy lạ, mà từ thập niên 60 đến thập niên 70, trật tự cơ bản của quốc gia còn đang trong quá trình hoàn thiện, hành vi lừa bán phụ nữ trẻ em vẫn còn tàn dư, cũng nhanh chóng lan tràn.
Không nói đến nơi khác, chỉ riêng những người cô biết thì đại đội sản xuất Đại Lao Tử đã có mấy người phụ nữ bị lừa bán.
Thử nghĩ xem, ngay cả bên cạnh mình còn xảy ra chuyện này, huống chi là những thôn xóm xa xôi hẻo lánh.
Hơn nữa, cũng có lý do khiến cô ghét cay ghét đắng kẻ bắt cóc.
Cố Nguyệt Hoài còn đang suy nghĩ, tiếng mắng chửi ở đầu kia càng lớn, mơ hồ xen lẫn tiếng la hét đau đớn: “Mấy, mấy người thả người ra!”
Cô mấp máy đôi môi đỏ mọng, hơi cúi người xuống, từ trên mặt đất nhặt mấy viên đá vụn, theo tiếng động đi đến. Sau đó thấy ở khúc cua tại vách tường, có một người đàn ông trẻ tuổi ôm bụng, chỉ vào hai hai người đàn ông lực lưỡng mang dáng vẻ hung ác.
Trong đó có một người đàn ông đang kẹp một cô bé ước chừng bốn năm tuổi ở khuỷu tay, cô bé tỉnh tỉnh mê mê, nghe tiếng mắng chửi của người chung quanh cũng không sợ hãi, dáng vẻ mờ mịt kia làm cho người ta hiểu được, đó là một cô bé không khỏe mạnh.
Cố Nguyệt Hoài nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô bé, trong lòng khẽ run lên, không khỏi nín thở.
Đừng nói cô bé này là…
Người đàn ông trẻ tuổi chịu đựng cơn đau ở bụng, lên án mạnh mẽ: “Các người còn không thả người xuống thì tôi sẽ gọi người đấy!”
Người đàn ông ôm cô bé cười khẩy một tiếng, không sợ chút nào: “Bớt xen vào việc của người khác đi! Gọi người à? Mày gọi đi, ha ha, chúng tao đưa em gái ra ngoài chơi, thằng nhóc như mày quản được chắc?”
Cố Nguyệt Hoài hơi híp mắt, cô đưa lưng về phía hai người, lấy viên đá ném mạnh vào gáy của người đàn ông.
“A…” Người đàn ông kêu la thảm thiết, tay cũng buông lỏng theo.
Cố Nguyệt Hoài nắm chắc cơ hội, xông lên đoạt lấy cô bé.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều uống nước giếng trong không gian, thể chất đã không chỉ mạnh hơn gấp đôi so với trước đây, ôm lấy cô bé cũng không dám dừng lại, quay đầu chạy về phía cửa hàng ký gửi, vừa chạy vừa hắng giọng hô: “Có ai không! Cứu với! Có người bắt cóc em gái tôi!”
“Cứu với! Tên trộm bán trẻ con!”
Hai tên đàn ông lực lưỡng nhe răng trợn mắt, co cẳng đuổi theo Cố Nguyệt Hoài, nhưng mà giọng nói của cô quá lớn, khiến ông ít người chú ý. Hai tên đàn ông lực lưỡng hơi chùn bước, nhưng nghĩ đến cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, vẫn kiên trì đuổi theo.
Rất nhanh, hai bên một đuổi một chạy, đã chạy tới cửa hàng ký gửi quốc doanh.
Cố Nguyệt Hoài cũng không do dự, đẩy đám người chạy vọt vào cửa hàng.
Hai tên đàn ông lực lưỡng liếc mắt nhìn nhau, cũng chen vào theo!
Cố Nguyệt Hoài đứng ở trước quầy, gắt gao ôm chặt lấy cô bé, mặt hướng về phía hai tên bắt cóc vẫn đuổi theo không buông, giọng điệu của cô hết sức bình tĩnh: “Ông chủ, có người bắt cóc em gái tôi, phiền mọi người hỗ trợ báo cảnh sát!”
Tên đàn ông cầm đầu tiến lên hai bước, móc ra một tấm ảnh chụp từ trong túi áo: “Em gái của cô? Rõ ràng là em gái của tôi, tên bắt cóc là cô tính kế mới giỏi đấy! Cô nói cô bé là em gái cô, cô có bằng chứng không?”
Trên ảnh là một cô bé ngồi ở dưới tàng cây, mặt mày tươi cười, tuy rằng cười có vẻ hơi ngốc, nhưng vẫn rất xinh đẹp, chính là cô bé mà Cố Nguyệt Hoài ôm chặt ở trong lòng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn ảnh chụp, đôi mắt hơi sững sờ, theo bản năng ôm chặt cô bé hơn.
Cô đã thấy tấm hình này.
Trong sách của người kia, còn kẹp một tấm ảnh gia đình, cùng với một tấm của một mình cô bé này.
Đáy mắt Cố Nguyệt Hoài khó nén được cảm xúc kích động, ngón tay cũng có chút run rẩy.
Mặc dù hiện tại ôm chặt cô bé, trong lòng cũng mơ hồ thấy sợ hãi. Cũng may, cũng may là cô đi đến, cũng may kiếp này cô lương thiện, không có quay đầu rời đi.
Dù có như thế nào cô cũng không ngờ, lại gặp được Yến Thiếu Đường bị bắt cóc ở thành phố Chu Lan!
Đây là em gái nhỏ mà người ấy thương yêu nhất!