Anh, anh muốn tìm đối tượng à? 2
Mặc dù cô biết Trình Lăng không phải là người tầm thường, nhưng nghĩ đến anh ta có thể sống trong "khu Đề Quang", phải là một người như thế nào mới có thể ở một nơi như thế, thêm nữa vì sao anh ta lại tùy tiện bán đồng hồ cho mình?
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, một tay xách giỏ, một tay nắm lấy tay của Yến Thiếu Đường dắt cô bé đi theo con đường nhỏ về hướng khu Đề Quang.
Đi sớm về sớm, nói không chừng hôm nay còn có thể bắt chuyến xe lửa đêm để trở về nhà.
Khu Đề Quang hơi xa, ước chừng đi hơn ba mươi phút rồi mà vẫn chưa tới.
Yến Thiếu Đường không than khổ cũng không than mệt, đợi đến lúc Cố Nguyệt Hoài phản ứng kịp thì mặt của cô bé đã trắng bệch.
"Thiếu Đường? Thiếu Đường?" Cố Nguyệt Hoài gọi cô bé vài tiếng, trong mắt mang theo chút áy náy, gần đây cô luôn đi bộ nhiều nhất có thể, như thế cũng nhanh giảm cân hơn nhưng cô lại quên mất Yến Thiếu Đường chỉ mới là một cô bé bốn tuổi.
Dọc đường đi cô bé đã chịu khổ rất nhiều, tố chất cơ thể đương nhiên sẽ giảm đi, hiển nhiên là không theo kịp cô.
Yến Thiếu Đường lại nắm chặt tay Cố Nguyệt Hoài.
"Đến đây đi, chị cõng em." Cố Nguyệt Hoài xách giỏ, nửa ngồi xổm xuống, ý bảo Yến Thiếu Đường leo lên.
Cô bé nắm chặt góc áo của cô bất động, dáng vẻ ngây ngốc không biết phải làm sao.
Cố Nguyệt Hoài thở dài, đành phải khom lưng bế cô bé lên, đi thêm hơn mười phút nữa cuối cùng họ cũng đến được khu Đề Quang.
Khu dân cư này vô cùng sạch sẽ, mỗi một nhà đều là một căn riêng biệt,
Cố Nguyệt Hoài quan sát lần lượt từng dãy nhà, rốt cục đã tìm được số 231 tòa 12, cô gõ cửa lớn vài cái đã thấy có một cậu bé gầy từ trong nhà chạy ra.
Cậu bé đứng ở trong cánh cửa quan sát Cố Nguyệt Hoài: "Chị tìm ai?"
Cố Nguyệt Hoài cố gắng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ để nói: "Trình Lăng, đồng chí Trình ở nhà sao không?"
"Anh cả?" Ánh mắt cậu bé sáng ngời, không lập tức mở cửa mà nhìn vào nhà hét lớn: "Anh cả! Anh ơi! Có người tìm anh nè. Là một chị gái xinh đẹp."
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, thả Yến Thiếu Đường xuống.
Cô bé vừa đứng vững thì lập tức túm lấy góc áo của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra sợ hãi với một nơi xa lạ.
Cố Nguyệt Hoài ngồi xổm xuống dùng tay vỗ vỗ vào lưng cô bé, nhỏ giọng an ủi nói: "Đừng sợ, đừng sợ, mình nói cảm ơn anh trai xong rồi thì chúng ta trở về nhà, có được không?"
Yến Thiếu Đường dựa sát vào cô, đôi mắt hoa đào ngập tràn mờ mịt.
Lúc này, phía cửa lớn đột nhiên vang lên giọng nói ngạc nhiên của Trình Lăng:
"Là em sao? Đồng chí Cố! Thiếu Đường?"
Ngay sau đó cửa lớn được đẩy ra: "Mau vào trong ngồi nghỉ một lát đi."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, bế Yến Thiếu Đường đứng dậy, đi theo Trình Lăng vào sân.
Sân vườn của ngôi nhà độc lập này vô cùng xa hoa, ai có thể ở một ngôi nhà như thế này ở thập niên bảy mươi, nhất định là một người không tầm thường.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ có một cậu bé luôn niềm nở tươi cười chào đón khách ra, còn có một cô gái hơi lớn tuổi, nhưng mà trên mặt cô gái này thể hiện sự cảnh giác, thậm chí là bài xích, cô ta nhíu mày nhìn về phía Trình Lăng: "Anh, anh muốn kiếm người yêu hả?"
Lúc hỏi câu này, những ngón tay của cô ta cứ quấn lấy nhau, nhìn vừa khẩn trương lại có cảm giác giận dỗi.
Vẻ mặt Trình Lăng hơi ngượng ngùng, giọng nói lại bình tĩnh: "Đừng nói lung tung." Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía cậu bé: "Trình Phổ, đưa chị của em về phòng đi."
Trình Phổ có chút sợ hãi mà gật đầu, kéo cánh tay của chị mình đi lên lầu.
Dương như cô gái có chút không muốn, chỉ muốn ở lại để quan sát Cố Nguyệt Hoài, có điều sức cô ta không lớn, bị lôi kéo một lúc đã dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trình Lăng có chút ngại ngùng nói: "Thật ngại quá, em gái tôi sau khi trải qua biến cố của gia đình thì bắt đầu hay nghĩ ngợi lung tung."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cầm giỏ trứng gà đưa qua, nói: "Đồng chí Trình, cảm ơn anh, vì cứu em gái của em mà anh mới bị thương, ở đây em cũng không có gì quý giá, chỉ có một ít trứng gà hy vọng anh không chê."
Trình Lăng vội vàng xua tay: "Không không, như thế sao được? Bất kỳ ai gặp tình huống như thế đều sẽ ra tay cứu giúp."
Hai người còn đang từ chối qua lại, bỗng nhiên ngoài sân ngoại vọng vào tiếng đập cửa inh ỏi, nghe tiếng động như thế, ánh mắt của Yến Thiếu Đường càng thêm hoảng sợ, cô bé ôm chặt eo của Cố Nguyệt Hoài không muốn buông ra.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày nhìn về phía Trình Lăng, không ngờ tới đến đây cảm ơn còn gặp phải tình huống này.
Gương mặt Trình Lăng xẹt qua chút khó xử, đứng yên một chỗ không biết nói gì.