Trình Lăng là ông trùm tương lai? 2
Đang suy tư thì Trình Lăng quay lại.
Trông anh ta có vẻ mệt mỏi, nghĩ món nợ kếch xù, sống lưng dường như đã bị những công nhân đòi nợ kia đè cong.
Tuy nhiên, khi vào phòng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, anh ta vẫn cố gượng cười: "Xin lỗi đồng chí Cố."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ôm Yến Thiếu Đường đứng lên: “Đồng chí Trình khách sáo quá rồi. Hôm nay tôi còn phải đưa Thiếu Đường về nhà, nên không làm phiền nữa, lần sau đến thành phố Chu Lan tôi lại tới."
Trình Lăng nghe vậy thì cười lúng túng: "Chúng tôi sắp chuyển nhà rồi."
Cố Nguyệt Hoài giật mình, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nợ nần chồng chất không thể trả nổi như vậy, có tiếp tục sống ở nơi như thế này cũng chỉ như một trò đùa mà thôi.
Đúng lúc này, Trình Lăng đột nhiên ồ nhẹ một tiếng: "Đồng hồ của cô..."
Vẻ mặt anh ta rất phức tạp, dường như không cần hỏi cũng có thể nhận ra chiếc đồng hồ Cố Nguyệt Hoài đang đeo chính là chiếc đồng hồ mà hôm qua anh ta mang đến cửa hàng ký gửi. Trong nhất thời, anh ta không biết nên nói gì, tâm trạng vừa buồn lại vừa vui.
Buồn là vì chiếc đồng hồ mà mình lau chùi hàng ngày lại bị đeo vào tay người khác nhanh đến thế.
Vui là vì anh ta tin tưởng nhân phẩm của Cố Nguyệt Hoài, tin chiếc đồng hồ đến tay cô sẽ được yêu thương và chăm sóc.
Cố Nguyệt Hoài bật cười, suy nghĩ một chút rồi tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay, đưa cho Trình Lăng.
"Tôi thấy anh có tình cảm rất sâu sắc với chiếc đồng hồ này, nhưng vì không còn cách nào khác nên mới phải bán nó. Anh đã cứu Thiếu Đường, chuyện này có bao nhiêu tiền cũng không thể đổi được. Này, vật về chủ cũ."
Một chiếc đồng hồ không chỉ có thể báo đáp ân tình của Trình Lăng mà còn giành được nhiều hảo cảm của anh ta hơn, cớ sao lại không làm?
Trình Lăng vội vàng lắc đầu từ chối: “Không được đâu, vốn dĩ bán một lần đã rất đau khổ rồi, nếu cô đưa lại cho tôi, tôi vẫn sẽ bán nó một lần nữa để trả nợ thôi. Cứ để nó theo cô thì tốt hơn.”
Dứt lời, vẻ mặt anh ta hơi nghiêm lại: "Đồng chí Cố, tôi xin nhận tấm lòng của cô. Cảm ơn cô rất nhiều."
Cố Nguyệt Hoài thấy anh ta nói năng rất chân thành, không phải là nghĩ một đằng nói một nẻo, nên cũng không kiên trì nữa.
Sau khi hai người đưa mắt nhìn nhau thì lại nhìn nhau cười.
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lát, rồi khách sáo nói: "Đồng chí Trình là người thành thật, đáng để kết giao. Nhà tôi ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, huyện Thanh An, sau này nếu gặp khó khăn anh có thể đến tìm tôi."
Trình Lăng sửng sốt, một lát sau liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, nói: "Vậy thì tôi xin cảm ơn đồng chí Cố trước."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ôm Yến Thiếu Đường rời đi.
Trình Lăng tiễn người ra ngoài cửa, đến khi không nhìn thấy người nữa mới quay lại.
Anh ấy vừa vào nhà đã nghe thấy giọng nói quái gở của em gái Trình Cầm: “Cha vừa mất, ngày nào người đòi nợ cũng tới cửa, vậy mà anh vẫn có thời gian hẹn hò với phụ nữ à? Anh cả này, anh có xứng đáng với bọn em không?"
Trình Lăng nhắm mắt lại, không phản bác.
Anh ấy không biết ngày nào mình cũng kiên trì như vậy có đáng hay không nữa.
*
Cố Nguyệt Hoài ra khỏi khu Đề Quang, quay về khách sạn, sau khi trả phòng thì dẫn Yến Thiếu Đường đến ga tàu.
Một ngày có vài chuyến tàu từ thành phố Chu Lan về huyện Thanh An, hai người đến ga đợi một tiếng mới có thể lên tàu, vì có Yến Thiếu Đường nên Cố Nguyệt Hoài đã hào phóng mua vé giường nằm.
Toa xe có giường nằm đắt hơn vé ghế cứng thông thường 50 xu, nhưng điều kiện tốt hơn một chút, còn được trang bị bình giữ nhiệt chứa đầy nước nóng và tách trà, sau khi pha trà, hương thơm tràn ngập, thoải mái hơn nhiều so với toa xe ghế cứng có mùi lẫn lộn.
Yến Thiếu Đường vừa lên xe đã ngủ, Cố Nguyệt Hoài dém góc chăn cho cô bé.
Bây giờ đã là buổi trưa, còn có thể nhìn thấy núi sông, đồng ruộng chạy ngang qua cửa sổ.
Cố Nguyệt Hoài rót một tách trà, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuyến đi thành phố Chu Lan lần này coi là thắng lợi trở về, không chỉ trời xui đất khiến tìm được Yến Thiếu Đường, mà còn đột nhiên giải quyết được vấn đề bị ép nợ trong khoảng thời gian này, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Bây giờ, chỉ cần chăm chỉ kiếm công điểm và ứng phó với tình trạng thiếu lương thực cuối năm.
Thêm nữa, thanh niên trí thức về quê lại đúng vào cửa ải cuối năm nên phải ăn mừng.