Bà ta thật sự hạnh phúc sao? 1
Diêu Mỹ Lệ nhìn trên mặt Cố Nguyệt Hoài cười như có như không, không khỏi im lặng, luôn cảm thấy bầu không khí càng thêm kỳ lạ, cô ta có chút xấu hổ nói: “Sao… Sao thế? Tôi nói sai ư?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, chần chờ một chút, hỏi: “Bà ta sống thế nào?”
Trong khoảng thời gian này, vào kiếp trước cô đã bởi vì phá tướng, cùng với chuyện kết hôn với Nhậm Thiên Tường mà không bước ra khỏi nhà một bước, làm sao có thể có tâm trạng để quan tâm đến mẹ ruột của mình?
Mặc dù sau này biết cuộc sống của bà ta ở nhà họ Tần cũng không dễ dàng, nhưng lúc đó cô với nhà họ Cố còn khó lo lấy thân mình, làm sao có thể quản được việc của nhà họ Tần? Ra mặt vì bà ta?
Đời này cô vốn dĩ cũng không định tiếp xúc nữa, nhưng ngoài ý muốn đụng phải người trung gian là Diêu Mỹ Lệ này, tâm trạng lại nổi lên gợn sóng.
Nghe thấy trong giọng nói của Cố Nguyệt Hoài xen lẫn một chút phức tạp, Diêu Mỹ Lệ hiểu ý cười một tiếng, lôi nắm tay cô vừa đi vừa nói.
“Dì Lâm rất hạnh phúc, mỗi ngày ở nhà trồng hoa, nấu cơm, vừa không cần gió thổi phơi nắng, mỗi ngày cũng không cần ra ngoài đi làm đúng giờ. Tần Mục đối xử với dì ấy cũng rất tôn trọng, tôi chưa từng nghe dì ấy than phiền gì cả.”
“Nhưng dì Lâm thường xuyên nhắc tới cô, vì sao sau đó hai người không liên lạc nữa?”
Diêu Mỹ Lệ nghĩ đến biểu cảm của Lâm Cẩm Thư lúc nói về mấy đứa nhỏ trong giá thú, có chút khó hiểu. Cho dù là kết hôn lần hai, nhưng huyết mạch tình thân không thể chém đứt, cô ta không rõ vì sao cả hai bên có thể không gặp mặt nhau hơn mười năm.
Mi mắt của Cố Nguyệt Hoài run rẩy, mắt nhìn phía trước, lạnh nhạt nói: “Hạnh phúc à?”
Thì thào tự nói một câu, ngay sau đó cô lại nhìn về phía Diêu Mỹ Lệ, cười nói: “Bà ta sẵn sàng thành thật với cô, vậy có nói cho cô biết, cái giá phải trả cho hạnh phúc hiện tại của bà ta chính là vứt bỏ tôi không?”
Diêu Mỹ Lệ sửng sốt, không dám tin nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Điều này... điều này không thể nào.”
Cô ta vẫn cho rằng dì Lâm kết hôn lần hai là bởi vì tình cảm với chồng trước tan vỡ, tuy nói từ “Ly hôn” ở thời đại này thật sự hiếm lạ, nhưng đối với mỹ nhân có tố chất có văn hóa như bà ta mà nói, đúng là xứng đáng với tình cảm tốt hơn.
Cố Nguyệt Hoài rút tay từ trong tay Diêu Mỹ Lệ ra, nhẹ giọng nói: “Sao lại không thể?”
Giọng nói của cô hơi khựng lại, lại đột nhiên cười cười: “Lúc tôi mới sinh ra bà ta đã bỏ chạy, luôn miệng nói không thể chịu khổ, oán giận cha tôi không có bản lĩnh, những thứ này tôi tận tai nghe được từ các anh, còn có thể giả sao?”
“Đương nhiên, chuyện cũ đã qua, không cần nhớ lại.”
“Tôi không trách bà ta, bằng không cũng sẽ không dẫn cô đến trung tâm y tế, hỏi tình hình gần đây của bà ta.”
Diêu Mỹ Lệ khó nén vẻ khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ một người phụ nữ tao nhã xinh đẹp như vậy, sẽ là một người bỏ chồng bỏ con gái, ham mê vinh hoa phú quý. Cô ta ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, cắn môi nói: “Dì Lâm, dì ấy, dì ấy nhất định có nỗi khổ.”
“Mỗi lần dì ấy nhắc tới cô đều lộ vẻ nhớ nhung, có lẽ là cha cô làm chuyện gì đó có lỗi với dì ấy, mới có thể tạo thành hậu quả như vậy. Tôi không tin dì Lâm sẽ vì ham muốn cuộc sống của người thành phố mà vứt bỏ cô, rõ ràng dì ấy không phải người như vậy.”
“Nguyệt Hoài, tôi cảm thấy cô nên hỏi rõ ràng, không thể để chuyện này trở thành vướng mắc trong lòng cô được.”
Giọng điệu của Diêu Mỹ Lệ có chút nặng nề, xem ra cô ta thật lòng kính trọng Lâm Cẩm Thư.
Cố Nguyệt Hoài thu lại ý cười trên khóe môi, giọng nói không chút nhấp nhô: “Điều này không phải là vướng mắc trong lòng tôi, cha tôi cũng tuyệt đối không phải người như vậy.” Dứt lời, cô nâng mi mắt lên nhìn Diêu Mỹ Lệ: “Tại sao cô lại chia tay với Tần Mục.”
Trong trí nhớ của cô, Tần Mục cưới một cô gái bình thường không có bối cảnh gì.
Nhưng người ấy không phải là Diêu Mỹ Lệ.