Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167 - Gặp Lại Sau Mười Tám Năm 2

Chương 167 - Gặp lại sau mười tám năm 2
Chương 167 - Gặp lại sau mười tám năm 2

Gặp lại sau mười tám năm 2

Cố Duệ Hoài há miệng muốn gọi anh ấy lại, lúc này một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, trong tay còn mang theo túi xách nhỏ lau mắt đi vào phòng bệnh. Cố Nguyệt Hoài nhìn bà ta, bước chân dừng lại, Cố Đình Hoài cũng giật mình sững sờ tại chỗ, một hồi lâu không có động tĩnh gì.

Người phụ nữ đi lướt qua Cố Nguyệt Hoài, tới bên giường Cố Duệ Hoài, nhét một phong thư cho anh ta.

“Sao bà lại quay lại rồi? Bà mau...” Cố Duệ Hoài vừa nhìn thấy Lâm Cẩm Thư là sắc mặt đã khó coi, vốn còn muốn chửi ầm lên, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Cố Đình Hoài, giọng nói đột nhiên im bặt.

“Cầm đi, coi như là... Một chút tấm lòng của mẹ.” Lâm Cẩm Thư nói xong, xoay người rời đi.

Cố Nguyệt Hoài nói: “Bà Lâm, đợi một lát.”

Lâm Cẩm Thư dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài. Khi đối diện với khuôn mặt cực kỳ giống bà ta, con ngươi trợn tròn, ngay sau đó chân tay luống cuống, vành mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Con… Con là… Là…”

“Cố Nguyệt Hoài, tôi là Cố Nguyệt Hoài.”

“Anh cả tôi Cố Đình Hoài, có lẽ bà đã không còn nhớ rõ chúng tôi trông như thế nào nữa.”

Cố Nguyệt Hoài cười cười, chỉ chỉ Cố Đình Hoài ở bên cạnh nói không ra lời, giọng nói thong dong mà bình tĩnh, không có chút kích động hay vui sướng khi gặp lại mẹ ruột hơn mười năm sau, bình tĩnh như thể đối mặt với một người xa lạ.

Trong lúc nói chuyện, Cố Nguyệt Hoài đánh giá Lâm Cẩm Thư từ trên xuống dưới vài lần.

Quả nhiên đúng như lời Diêu Mỹ Lệ nói, cho dù tinh thần của bà ta có suy sụp bất lực đến nhường nào, ít nhất cái bà ta được hưởng thụ và thỏa mãn về phương diện vật chất là thứ mà nhà họ Cố bọn họ không cho được.

Lâm Cẩm Thư vẫn để tóc dài như trước, trên đầu còn đội mũ nỉ rộng thời thượng, thân trên là áo len màu hồng đào, thân dưới là quần dài vải gabadin be, chân thì mang một đôi giày da trâu sạch sẽ.

Cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỉ sợ là phải trên hai mươi đồng.

Đều nói người đẹp vì lụa nhưng với vẻ đẹp của Lâm Cẩm Thư, mặc dù mặc vải rách áo rách, cũng khó che đi vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt bà ta xinh đẹp, dưới lông mày lá liễu là một đôi mắt mèo thanh tú, lộ ra nét yêu kiều chói mắt.

Không biết là bởi vì nguyên nhân giữ gìn tốt hay trời sinh gương mặt đã trông rất trẻ, mà trông bà ta còn chưa quá ba mươi tuổi.

Lâm Cẩm Thư nghe thấy lời Cố Nguyệt Hoài nói, vẻ mặt trở nên cực kỳ đau đớn, nhưng chuyện này đã thành sự thật, bà ta cũng không thể nào biện minh, nhưng nhìn đứa con do mình sinh ra đối xử với mình như người xa lạ không quen biết, trong lòng vẫn khó nén nỗi đau đớn.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, bình tĩnh trấn an: “Đừng khóc, chúng tôi đều đã buông bỏ, chẳng lẽ bà vẫn chưa buông bỏ được sao?”

Cổ họng Cố Đình Hoài rung rung, muốn nói gì đó, sau khi mở miệng lại cảm thấy mờ mịt.

Cố Nguyệt Hoài xoay người cầm hộp bánh ngọt trên tủ đầu giường lên, lại tiện tay rút phong thư trong tay Cố Duệ Hoài ra.

“Này! Mày làm gì vậy!” Cố Duệ Hoài giận dữ, rống lên một tiếng.

Cố Nguyệt Hoài mặc kệ anh ta, cầm đồ đi tới trước mặt Lâm Cẩm Thư, khách sáo nói: “Đây là cha tôi cho bà.”

“Còn có cái này, bà cũng cầm về đi. Anh hai nói anh ấy đã trưởng thành, có thể tự nuôi sống chính mình, mặc dù nằm viện cũng có người thương chăm sóc, không cần tiền của bà.” Cố Nguyệt Hoài trả phong thư lại.

Tính tình Điền Tĩnh tham lam, nếu biết có thể dựa vào Cố Duệ Hoài để với lấy Lâm Cẩm Thư và Tần Vạn Giang, sau này sẽ náo loạn mất.

Lâm Cẩm Thư đờ đẫn nhận lấy hộp bánh ngọt và phong thư, lúc mở miệng mới cảm thấy cổ họng đau nhức.

Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn thoáng qua Cố Duệ Hoài đang nổi giận, nhẹ giọng nói: “Đi thôi bà Lâm, tôi và anh cả đưa bà ra ngoài. Anh hai cần tĩnh dưỡng, sau này bà cũng đừng đến nữa.”

Lâm Cẩm Thư mấp máy khóe miệng, tâm trạng u ám không chịu nổi, lại chỉ có thể nuốt đau khổ xuống, cười khẽ nói một tiếng được.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy được sự khổ sở của bà ta, lại chỉ làm như không biết gì.

Lúc gần đi ra khỏi phòng bệnh, Cố Nguyệt Hoài quay đầu cười cười với Cố Duệ Hoài, giọng nói tha thiết uyển chuyển: “Anh hai, anh nghỉ ngơi cho tốt, có Điền Tĩnh chăm sóc thì chúng em cũng không cần lo nữa.”

Bình Luận (0)
Comment