Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171 - Có Lẽ Không Phải Cô Ta Sống Lại 2

Chương 171 - Có lẽ không phải cô ta sống lại 2
Chương 171 - Có lẽ không phải cô ta sống lại 2

Có lẽ không phải cô ta sống lại 2

Trên đường về nhà, Cố Nguyệt Hoài vẫn im lặng không nói.

“Bé à? Em làm sao vậy?” Cố Đình Hoài lộ vẻ lo lắng, không biết em gái bị điều gì kích thích.

Cố Nguyệt Hoài hoàn hồn, lắc đầu cười khẽ: “Không có việc gì đâu anh cả, chỉ là đang nghĩ về nhà phải nói với cha chuyện của Lâm Cẩm Thư như thế nào thôi.”

Cố Đình Hoài thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói: “Chuyện này có gì to tát đâu? Cha cũng không phải bùn nặn, nhiều năm qua cha cũng đã sớm quen rồi. Đừng thấy cha chúng ta cao lớn thô kệch, trong lòng hiểu rõ, không có việc gì đâu.”

Nói thì nói như vậy, nhưng vừa nghĩ tới Cố Chí Phượng nhiều năm qua chỉ chăm lo cho mấy người bọn họ, mà Lâm Cẩm Thư cũng đã lấy chồng, thậm chí còn có đứa con khác, trong lòng Cố Đình Hoài vẫn có chút không thoải mái, cảm giác không sao tả được.

Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, hai người bước nhanh hơn.

Đến khi trở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, đã là bốn giờ rưỡi chiều.

Cố Chí Phượng ngồi ở trong sân thò đầu ra nhìn, cảm xúc lo lắng rõ ràng. Để trấn an ông ấy, Cố Tích Hoài cũng ôm Yến Thiếu Đường ngồi ở bên cạnh ông ấy. Con người anh ấy vốn không có nóng tính, ngược lại còn rất có kiên nhẫn với đứa nhỏ.

Yến Thiếu Đường cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng Cố Tích Hoài, nghe anh ấy kể chuyện cổ tích.

“Cha!” Cố Đình Hoài có vóc dáng cao ráo, liếc mắt một cái đã thấy Cố Chí Phượng thấp thỏm không yên.

Cố Chí Phượng từ trên ghế nhảy dựng lên một cái vèo, vội vàng mở cửa nghênh đón: “Đã về rồi à? Như thế nào?”

Cố Đình Hoài vốn muốn thành thật nói, nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong cha, lời nói đều kẹt ở cổ họng, anh ấy đột nhiên hiểu được câu mà Cố Nguyệt Hoài nói, không biết nên nói chuyện của Lâm Cẩm Thư với cha như thế nào.

Là nói bà ta đã sớm lập gia đình, vả lại đối phương còn là bí thư công xã Hoàng Oanh, hay nói bà ta lại sinh con?

Những lời này đối với Cố Chí Phượng mà nói, chẳng khác gì cắm một nhát kiếm vào trái tim.

Cố Nguyệt Hoài ném cho anh cả một ánh mắt “Tự cầu phúc”, còn mình nhận lấy Yến Thiếu Đường từ trong lòng Cố Tích Hoài. Cô bé vừa nhìn thấy cô, ánh mắt dường như đã sáng lên, không còn đần đồn như trước nữa.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy, trong lòng thầm vui mừng: “Chị đã về rồi đây, em có ăn cơm ngoan không?”

Cố Tích Hoài mỉm cười đứng dậy sờ sờ đầu Yến Thiếu Đường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô bé, trái tim cũng mềm nhũn theo: “Đừng thấy con bé này nhỏ con, chứ ăn cũng không ít đâu, đồ ăn em để lại trên bếp đều ăn hết rồi.”

Cố Nguyệt Hoài tươi cười, cổ vũ: “Thật sao? Đi, trở về phòng, chị nấu canh cho em uống nhé?”

Yến Thiếu Đường chớp chớp mắt, không nói gì.

Cố Nguyệt Hoài cũng không nản lòng, ôm cô bé trở về phòng, ném vấn đề khó khăn của Lâm Cẩm Thư lại cho Cố Đình Hoài.

Cô đặt Yến Thiếu Đường lên giường, còn mình thì bận rộn trong bếp.

Canh trứng rau cải, đơn giản lại có dinh dưỡng, thích hợp nhất cho trẻ vào buổi chiều.

Lúc nấu cơm, trong đầu Cố Nguyệt Hoài vẫn không ngừng hồi tưởng chuyện của Điền Tĩnh, cuối cùng cho ra một kết luận.

Điền Tĩnh không phải sống lại, có lẽ cô ta cũng không có ký ức của kiếp trước, mà những gì cô ta biết, dường như chỉ là một số chuyện bí mật, mà những chuyện bí mật này, hẳn là kiếp trước cô ta cũng biết rồi!

Cẩn thận hồi tưởng lại, kiếp trước Điền Tĩnh thật sự giống như có thần trợ giúp, giống như gặp may, lần nào đều có thể “vừa vặn” nắm bắt cơ hội, thừa cơ mà xông lên!

Cô vốn cho rằng kiếp trước Điền Tĩnh số tốt mới đào được đồ cổ ở sau nhà, hiện giờ xem ra, nào có số mệnh gì đó, chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc biết chuyện nên cố gắng bon chen vào thôi.

Về phần cô ta làm sao biết được, e rằng chỉ có Điền Tĩnh mới biết.

Bình Luận (0)
Comment