Điền Tĩnh, chúng ta còn rất nhiều thời gian 2
Điền Tĩnh nhìn Cố Nguyệt Hoài, bên trên lưng không khỏi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cô ta đã sai ngay khi vừa mới bắt đầu, sai trong nhận thức của mình.
Nữ chính tiểu thuyết Cố Nguyệt Hoài bị làm cho ngu xuẩn chỗ nào?
Rõ ràng cô chính là người điên! Từ đầu đến đuôi đều là một tên điên!
Mặc dù cô ta đã biết trước Cố Duệ Hoài sẽ có động thái khi về nhà sau khi nghe mình nói, nhưng lại không nghĩ rằng vậy mà anh ta lại trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà, có thể thấy được chuyện này không hề nhỏ. Cô ta rất vui khi nhà họ Cố hỗn loạn, nhưng tại sao thằng ngu này liên lụy đến mình?
Nếu như không phải anh ta làm việc không cẩn thận, thì sẽ không khiến Cố Nguyệt Hoài để mắt tới cô ta, đến mức suýt nữa mất mạng như thế này!
"Bé à?" Cố Nguyệt Hoài cẩn thận từng li từng tí gọi.
"Anh cả, về nhà đi." Cố Nguyệt Hoài đứng dậy, thu hồi nụ cười, từ trên cao nhìn xuống nhìn Điền Tĩnh, đồng tử tĩnh mịch trong trẻo đột nhiên sâu hơn, ánh mắt đó khiến Điền Tĩnh không nhịn được rùng mình.
"Chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Một giọng nói rất nhẹ từ trong gió đêm bay vào tai cô ta, khiến bàn tay Điền Tĩnh siết thật chặt, cắn chặt môi để không phát ra âm thanh.
*
"Bé à..." Giọng nói của Cố Chi Phượng tràn đầy đau đớn, ông ấy muốn an ủi con gái, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Cha, con không sao, chúng ta về nhà đi." Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng mà khóe môi cô lại nở nụ cười thản nhiên giống như quá khứ, không nhìn ra có gì không ổn cả.
Cố Chí Phượng nhìn Điền Tĩnh một chút rồi yên lặng khẽ gật đầu.
Ba người bọn họ trở về nhà, Cố Tích Hoài đang ôm Yến Thiếu Đường lo lắng chờ đợi, khi thấy người trở về thì vội nói: "Em đi đâu thế? Nguyệt Hoài, em..."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Em không sao, anh nấu cơm xong chưa?"
Sau khi cảm xúc lắng đọng, cô lại cảm thấy xúc động phẫn nộ vừa rồi không tính là gì cả, Cố Duệ Hoài... Mặc dù cô muốn cố gắng hết sức để bù đắp, nhưng đời này tình cảm của anh ta đối với Điền Tĩnh càng sâu, có quay đầu lại hay không thì ai cũng không nói chắc được.
Cô chỉ hi vọng đời này Cố Duệ Hoài có thể sống thật tốt, và không trở thành một con tốt trên con đường thành công của Điền Tĩnh.
Cố Đình Hoài ừm một tiếng rồi đi múc cháo trong nồi ra, đêm nay đã dày vò như vậy nên không ăn những loại ngũ cốc khô cứng như bánh bao hấp và mì, cháo không quá nhuyễn, nhưng dùng nước giếng trong không gian nấu nên mùi thơm cũng rất đậm.
Cố Nguyệt Hoài cho ăn Yến Thiếu Đường ăn tối, cô gái nhỏ vừa ăn vừa bắt đầu buồn ngủ.
Một bát cháo đã vào trong bụng, cô bé nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cố Nguyệt Hoài bật cười ôm Yến Thiếu Đường vào phòng, vừa cởi quần áo ngoài ra thì cô gái nhỏ xoay người lại, cuộn tròn trong chăn nằm ngáy o o, nhìn tư thế thì có vẻ gió táp mưa sa cũng không tỉnh lại.
Cố Nguyệt Hoài cho cô dịch dịch chăn mền, quay người ra gian phòng.
Ba người Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài, Cố Tích Hoài ngồi trên giường và không có ai nói chuyện cả, nhưng bầu không khí nghiêm trọng hơn nhiều so với bất cứ lúc nào trong quá khứ. Nếu thật sự muốn so sánh với một chuyện thì cũng chỉ có chuyện Lâm Cẩm Thư bỏ rơi chồng và con trai mình.
Cố Nguyệt Hoài hạ mắt xuống, có chút mất hết cả hứng nói: "Cha, anh, con đi ngủ trước đây."
Những gì nên nói thì cô đã nói hết rồi, Cố Duệ Hoài khư khư cố chấp không ai cứu được. Sau này ai có đường người nấy đi, tóm lại, bớt đi một người phải lo lắng thì cũng là một chuyện tốt.
Cố Chí Phượng gật đầu nói: "Ài, con đi ngủ đi, ngủ sớm một chút." Nói xong, ông ấy lại quay sang hai anh em Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nói: "Hai người các con cũng ngủ đi, ngày mai còn đi làm, thằng ba cũng phải đi."
Cố Tích Hoài dừng một chút rồi khẽ gật đầu.
Thật ra anh ấy càng muốn ở nhà đọc sách hơn, nhưng mà kiếm công điểm là việc ai cũng phải làm, nếu không thì trong nhà sẽ ăn cái gì? Uống cái gì?