Sao cô không nói với tôi sớm? 1
Khi Cố Chí Phượng nghe thấy ba từ "Lâm Cẩm Thư", trong nháy mắt tâm trạng ông ấy rối loạn.
Cố Ngân Phượng còn giả vờ không nhìn ra, bà ta thần thần bí bí kề sát vào Cố Chí Phượng hỏi: "Chí Phượng, em có biết Lâm Cẩm Thư tái hôn không? Em đoán xem em ấy gả cho ai!"
Bà ta tỏ vẻ vô cùng hóng chuyện, khiến Cố Thiên Phượng ở bên cạnh nhíu mày: "Ngân Phượng!"
Người đàn ông nào muốn biết cuộc sống của vợ mình khi lấy người khác? Cố Ngân Phượng này toàn nói những chuyện không nên nói.
Cố Ngân Phượng nhìn khinh bỉ: "Chuyện này có gì đâu chứ, em ấy cũng đi hơn mười năm rồi, bây giờ cũng chỉ là người từng quen, em không tin Chí Phượng không tò mò! Đúng rồi Chí Phượng, chị hai nói với em này, Lâm Cẩm Thư gả cho bí thư công xã Hoàng Oanh đó!"
Bà ta bỗng nâng cao tông giọng: "Tần Vạn Giang! Chí Phượng, em có biết bí thư Tần Vạn Giang không?"
Cố Chí Phượng mím chặt môi, ông ấy không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn về phía Cố Ngân Phượng: "Chị hai, chị đã sớm biết rồi?"
Cố Ngân Phượng vội xua tay nói: "Nào có, đâu có chuyện đó được. Nếu mà chị biết từ trước, có thể không nói cho em sao?" Dứt lời, bà ta phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: "Em có biết? Em nghe chuyện Lâm Cẩm Thư từ khi nào?"
Cố Thiên Phượng cũng nhìn về phía Cố Chí Phượng, trong nhà ai chẳng biết trước kia ông ấy thích Lâm Cẩm Thư nhiều thế nào?
"Mọi người nghe chị cả nói?" Cố Chí Phượng hỏi.
Cố Ngân Phượng gật đầu, giọng bà ta đầy thổn thức: "Trước đó vài ngày, lúc chị cả đi làm ở công xã Hoàng Oanh thì gặp Lâm Cẩm Thư, em nói xem, ai có thể ngờ được, sau khi Lâm Cẩm Thư chạy trốn, vậy mà lại có thể gả cho một người làm cán bộ!"
Lúc này, Cố Đình Hoài cầm theo gà mái đã xử lý sạch sẽ trở lại, anh ấy nói: "Bé, con gà này cũng thật là béo, không rẻ đúng không?"
Thoáng chốc, ánh mắt mọi người trong nhà đều dừng trên con gà mái trong tay Cố Đình Hoài.
Cố Ngân Phượng cười vui vẻ không thấy mắt đâu, bà ta thúc giục nói: "Bé à, thịt gà này được đó, ăn với cơm rất ngon."
Cố Nguyệt Hoài không quan tâm, cô chợt nghe Cố Đình Hoài hạ giọng nói: "Bé, Trần Nguyệt Thăng đến, đang ở bên ngoài sân."
"Trần Nguyệt Thăng?" Mắt vĩ của Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch lên.
Cô suy nghĩ một lại, rồi híp mắt lại nói: "Anh, anh chặt gà đi, nếu không thấy em về, thì anh xào với ớt đã băm nhé, em đi ra ngoài xem thế nào."
Trần Nguyệt Thăng liên quan đến một nước cờ báo thù, không thể qua loa.
Cố Đình Hoài gật đầu: "Em đi đi, có gì thì hét to lên, biết chưa?"
Cố Nguyệt Hoài bật cười, cô gật đầu đồng ý.
Cố Nguyệt Hoài vừa rời khỏi, Cố Ngân Phượng thân thiết hỏi: "Chí Phượng à, dạo này bé nhà em thay đổi nhiều quá. Càng ngày càng đẹp, em có suy nghĩ gì về tương lai của con bé không? Chị hai tìm một cậu con rể ở trong thành phố cho em nhé?"
Cố Đình Hoài ở bên cạnh đang bận việc nghe vậy thì mím chặt môi, vẻ mặt mất hứng.
Cố Chí Phượng cũng chau mày, giọng ông ấy trầm xuống: "Chị hai đừng nghĩ nhiều, bé còn nhỏ, em cũng không muốn gả con bé sớm như vậy."
Cố Ngân Phượng nghe câu trả lời không chút do dự này thì không khỏi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Lòng tốt biến thành long lang dạ sói.
Thế nhưng bà ta cũng chỉ tùy ý hỏi vậy, dù sao Cố Nguyệt Hoài là một cô gái nông thôn, nghĩ dễ tìm được một người có hộ khẩu thành phố lắm sao? Không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp trong thôn tìm người mù, người què trong thành phố, chỉ vì lương thực thương phẩm!
Nghĩ rằng bà ta muốn tốn công sức cho chuyện này sao? Dù sau khi Cố Nguyệt Hoài giảm cân trở nên xinh đẹp hơn, nhưng nhân phẩm thì không được, có gì tốt?
Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ bà ta cũng không thể nói ra.
Hơn nữa lúc này Cố Ngân Phượng vẫn chưa đạt được mục đích, bà ta cười mỉa nói: "Không tìm thì không tìm, tức giận cái gì chứ? Chị biết bé của em là cục cưng, chị không nói nữa. Nhưng chị hai muốn hỏi em chuyện này, em không thể nói dối chị!"
Cố Chí Phượng sửng sốt: "Chuyện gì vậy?"
Cố Ngân Phượng cũng không khách sáo, bà ta hỏi thẳng: "Em kiếm được số tiền này bằng cách nào vậy? Nếu em có cách kiếm tiền, vậy đừng quên chị hai! Em cũng biết nhà chị hai nhiều người, khó khăn, Chí Phượng à, em nên giúp chị hai!"
Cố Đình Hoài đang chặt thịt gà, anh ấy nghe xong câu này, không khỏi yên lặng khinh thường.
Anh ấy chỉ biết, tính tình cô hai sẽ không thay đổi.