Tôi cho cô ba ngày, nếu không… 1
"Tôi..." Vẻ mặt Trần Nguyệt Thăng có hơi lúng túng.
Anh ta cũng không biết tại sao sau khi biết Điền Tĩnh lừa mình, phản ứng đầu tiên là đến tìm Cố Nguyệt Hoài, một là muốn xác nhận, hai... Không thể phủ nhận là đơn thuần anh ta chỉ muốn gặp cô.
Có lẽ bởi vì cô đã gầy đi, trở nên xinh đẹp, anh ta lại bắt đầu nhớ lại chuyện cô từng theo đuổi mình.
Anh ta vẫn luôn biết Cố Nguyệt Hoài rất thích anh ta, chỉ cần là thứ anh ta muốn, cho dù là tiền hay lương thực, chỉ cần cô có, thì đều ngoan ngoãn đưa đến tay anh ta thông qua Trần Nhân. Khi đó anh ta khinh thường, bây giờ ngẫm lại, cũng không có ai đối xử tốt với anh ta hơn Cố Nguyệt Hoài.
Chẳng lẽ anh ta là người coi trọng sắc đẹp?
Bởi vì Điền Tĩnh xinh đẹp, cho nên anh ta cam tâm coi tiền như rác để bù vào món nợ của nhà cô ta, mà Cố Nguyệt Hoài xấu xí, nên anh ta coi thường tình cảm chân thành của cô, tùy ý giẫm đạp lên tình cảm đó?
Lúc này chính Trần Nguyệt Thăng cũng cảm thấy bản thân đáng ghét.
Cố Nguyệt Hoài không để ý đến sự im lặng của anh ta, cô đến gần hai bước, nhẹ giọng nói: "Anh muốn đòi lại tiền và lương thực từ Điền Tĩnh, chỉ có thể làm lớn chuyện với mọi người, để những thành viên trong công xã trở thành trợ thủ của anh, khiến Điền Tĩnh vì thanh danh mà không thể không trả lại anh."
Trần Nguyệt Thăng nghe xong, cả người không khỏi kéo căng, anh ta không biết nên trả lời như thế nào.
Quả thật anh ta không muốn chia tay với Điền Tĩnh trong hòa bình như vậy, cô ta lừa bịp anh ta, dù sao cũng phải trả giá đắt.
Nhưng lời này từ miệng Cố Nguyệt Hoài nói ra, anh ta lại cảm thấy hơi hổ thẹn hoảng sợ, loại cảm giác này rất phức tạp.
"Tôi biết... Cô có thể..." Trần Nguyệt Thăng nhìn Cố Nguyệt Hoài ở gần, cổ họng chuyển động, anh ta định duỗi tay vén sợi tóc ra sau tai cho cô, nhưng mà anh ta còn chưa dứt lời, tay cũng chưa duỗi ra thì chợt nghe thấy giọng Điền Tĩnh.
"Trần Nguyệt Thăng! Anh đang làm cái gì vậy?"
Giọng Điền Tĩnh đầy vẻ không tin được, dù giọng cô ta vẫn dịu dàng như trước, nhưng lọt vào tai Trần Nguyệt Thăng lại vô cùng ghê tởm, anh ta quay đầu nhìn về con đường nhỏ trong bóng đêm.
Tay Điền Tĩnh cầm cái giỏ, từ xa đến gần, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm anh, trong mắt như có nước mắt, cô ta lên án nhìn Trần Nguyệt Thăng, lại giống con hề nhảy nhót trên sân khấu, vừa buồn cười vừa đáng buồn.
Trần Nguyệt Thăng chỉ thản nhiên nhìn cô ta, anh ta không có bối rối, cũng không có chột dạ.
Lòng Điền Tĩnh lộp bộp, cô ta nắm chặt cái giỏ trong tay, đi nhanh về phía Trần Nguyệt Thăng, giọng bi thương, nức nở nói: "Trần Nguyệt Thăng, anh đang làm gì vậy?"
Nói xong, cô ta còn nhìn thoáng qua Cố Nguyệt Hoài bên cạnh như đang xem kịch.
Trần Nguyệt Thăng bỗng nở nụ cười, anh ta lui về sau hai bước: "Làm gì? Không phải cô đều thấy rồi sao?"
Điền Tĩnh yên lặng nghe những lời vô tình này, vẻ mặt cô ta tái nhợt.
Điền Tĩnh biết rõ nhất tình cảm Trần Nguyệt Thăng dành cho mình, lúc trước vì lấy được vai nữ chính bạch nguyệt quang, cô ta tốn không ít công sức, bây giờ hai người đã đi đến bước bàn chuyện đám cưới, cô ta chỉ cần lấy thêm một khoản nữa là có thể thu tay lại!
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Tại sao mỗi khi gặp phải Cố Nguyệt Hoài, kết hoạch của cô ta đều thất bại?
Chẳng lẽ Trần Nguyệt Thăng bị khuôn mặt này của Cố Nguyệt Hoài quyến rũ? Vậy nên mới khiến nội dung tiểu thuyết trở lại quỹ đạo?
Ở trong tiểu thuyết, Trần Nguyệt Thăng không được coi là người tốt, nhưng sau khi hoàn toàn nhận ra tình cảm với nữ chính Cố Nguyệt Hoài thì lãng tử quay đầu, trở thành con chó trung thành với Cố Nguyệt Hoài. Mặc dù sau này cô có lập gia đình, anh ta cũng không thay đổi.
Ban đầu Điền Tĩnh muốn khiến Trần Nguyệt Thăng giống như trong tiểu thuyết, có tình cảm sâu đậm với cô ta, trở thành công cụ người của cô ta!
Hay là... Cố Nguyệt Hoài nói chuyện cô ta đi huyện Thanh An chăm sóc Cố Duệ Hoài cho anh ta?