Cố Nguyệt Hoài tính trở mình như thế nào? 1
Điền Tĩnh nghe thấy tiếng Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, tràn đầy ý trào phúng, đáy mắt cô ta không khỏi hiện lên một tia căm phẫn.
Cố Nguyệt Hoài này, năm lần bảy lượt phá kế hoạch của cô ta, phá hỏng mưu đồ của cô ta, quả nhiên là một kẻ gây họa!
Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài, Điền Tĩnh lại đau đầu vô cùng.
Đúng là hôm nay cô ta đã bị Trần Nguyệt Thăng kích thích, vốn cho là túi tiền đã nắm chắc ở trong tay, hoặc là giống người công cụ đột nhiên có ý nghĩ của mình, muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay của cô ta, khiến cô ta thật sự có chút hoảng hốt.
Tuy giờ đây dựa vào Cố Duệ Hoài, hẳn là có thể có được một công việc chính thức, nhưng sự trợ giúp của Trần Nguyệt Thăng cũng không thể nói là không lớn.
Hôm nay xem ra, đàn ông không hề đáng tin cậy, không có gì quan trọng hơn việc nắm chắc bàn tay vàng trong tay cả.
Nếu cô ta đoạt được bàn tay vàng của Cố Nguyệt Hoài, còn lo lắng về tương lai sao?
Nữ xuyên không và bàn tay vàng vốn là thứ không thể tách rời! Đáng ghét! Cô ta cũng đã không đi theo con đường đứng đắn, bắt đầu làm chuyện trộm cắp, mà vẫn không thể như nguyện, chẳng lẽ số mệnh của cô ta thật sự xui xẻo đến vậy sao?
Nếu cô ta muốn yên ổn sống ở thời đại này thì không thể đối nghịch với cô gái may mắn?
Điền Tĩnh cắn răng, nghĩ đến mấy lần thua trên tay Cố Nguyệt Hoài, không khỏi bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ việc cô ta xuyên qua thật sự chỉ là một sự cố, cô ta mãi mãi không thể tranh giành lại Cố Nguyệt Hoài?
Nhưng phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã.
Nghĩ như vậy, Điền Tĩnh bỗng nhiên thay đổi phương hướng, quỳ ở trước mặt Cố Nguyệt Hoài, giọng nói hèn mọn: “Nguyệt Hoài, Nguyệt Hoài cầu cô ta cho tôi một con đường sống, tôi cũng không dám nữa!”
“Nguyệt Hoài, hôm nay tôi bị ma xui quỷ khiến, làm ra chuyện hồ đồ. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
“Cầu xin cô, bỏ qua cho tôi đi. Tôi cũng không dám nữa, những tổn thất này tôi đều sẽ trả lại cho mọi người!”
Giọng nói của Điền Tĩnh ẩn chứa tiếng khóc nức nở, nằm sấp trên mặt đất, hèn mọn vô cùng.
Cô biết rõ Cố Nguyệt Hoài chán ghét cô đến nhường nào, lúc này chỉ có thể ra sức khúm núm. Cố Nguyệt Hoài có quyền lên tiếng tuyệt đối ở nhà họ Cố, chỉ cần cô nói tha cho cô ta thì mọi chuyện có thể thay đổi.
Chuyện này chỉ cần không làm lớn, sau này nhà họ Cố không có chứng cứ, còn có thể làm gì cô ta?
Chỉ cần có thể bình an vượt qua khó khăn trước mắt, sự hèn mọn lúc này có tính là gì?
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt nhìn Điền Tĩnh ghé vào chân cô, hết sức lấy lòng cô, trong lòng cười khẩy. Tuy rằng lúc này Điền Tĩnh còn trẻ, nhưng cô ta đã hiểu được đạo lý hình thức mạnh hơn con người.
Người phụ nữ co được dãn được như thế này, chẳng trách sau này có thể đi tới bước đường kia.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Muốn tôi tha cho cô à? Dập đầu cầu xin tôi đi.”
Con ngươi của Điền Tĩnh co rut lại, nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Cố Nguyệt Hoài, cắn chặt lấy răng hàm.
“Không muốn dập đầu?” Cố Nguyệt Hoài lộ vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu, chậm rãi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Điền Tĩnh vội gọi cô lại.
Cố Nguyệt Hoài cong cong khóe môi, xoay người lẳng lặng đứng tại chỗ, như chúa cứu thế chờ đợi kẻ ác đến khẩn cầu.
“Cô phải nói lời giữ lời đấy!” Điền Tĩnh nhắm mắt lại, cắn môi nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài chỉ cười không nói, Điền Tĩnh thở hắt ra một hơi, ngay cả những cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng trút bỏ hết, ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, cung kính dập đầu ba cái với Cố Nguyệt Hoài.
“Được chưa?” Điền Tĩnh chịu đựng nhục ngã ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài nhếch lên: “Không đủ vang.”
“Cô!” Trong lòng Điền Tĩnh dâng trào oán hận, hận không thể đoạt lấy cây gậy trong tay Cố Chí Phượng, rồi đánh chết Cố Nguyệt Hoài.