Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 26 - Chương 26 - Ông Đây Có Quen Biết Lãnh Đạo Lớn! 1

Chương 26 - Ông đây có quen biết lãnh đạo lớn! 1
Chương 26 - Ông đây có quen biết lãnh đạo lớn! 1

Ông đây có quen biết lãnh đạo lớn! 1

Trần Nguyệt Thăng nói không nên lời, thậm chí không dám quay đầu nhìn sang Điền Tĩnh.

Hoàng Phượng Anh là chủ nhiệm hội phụ nữ của thôn, chuyên quản lý chuyện này, nghe xong lời Cố Nguyệt Hoài, cảm thấy có lý, bèn nói: “Con gái nhà họ Điền, chúng ta cũng đi một chuyến nào, dù sao thì cũng không tốn kém gì, tiền kiểm tra trong đội đã trả cho cô rồi.”

Cô cũng biết chuyện như vậy là đả kích rất lớn đối với một cô gái như Điền Tĩnh, muốn dốc hết sức cho cô ta một vài đãi ngộ tốt.

Điền Tĩnh xinh đẹp, ngoan ngoãn, lễ phép, cô cũng rất thích, thế nhưng ai đã đẩy cô ta vào tình cảnh này chứ?

Hoàng Phượng Anh thấy Điền Tĩnh không động đậy, không khỏi thúc giục: “Con gái, dù sao làm kiểm tra cũng tốt hơn là khiến cho người ta hiểu lầm! Lẽ nào cô thật sự đã làm chuyện đó với Nhậm Thiên Tường sao? Không dám đi bệnh viện?”

Trần Nguyệt Thăng cắn răng, gấp gáp hỏi: “Chủ nhiệm Hoàng! Bà nói gì thế?!”

Lúc này, một giọng nam mơ mơ màng màng bỗng nhiên vọng đến từ nhóm người bên ngoài: “Gì thế?! Sao chặn hết trước cửa nhà tôi làm gì?”

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, tránh sang một bên.

Một người đàn ông loạng choà loạng choạng chen ra khỏi đám đông, ông ta khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc đã bạc trắng hơn phân nửa, dáng người hơi mập, trên người nồng nặc mùi rượu trắng rẻ tiền.

Thời buổi này, một bình rượu trắng không chính hãng giá năm hào, nhưng đối với người bình thường mà nói đã coi như là hàng xa xỉ.

“Các người làm gì vậy?” Mắt người đàn ông lim dim, khuôn mặt đỏ rực, ợ một hơi rượu hôi hám vào đám đông.

Hoàng Phượng Anh chán ghét lùi về sau vài bước, giơ tay chọt vào cánh tay của bí thư chi bộ Vương Phúc, bảo ông ta lên tiếng trừng trị gã này.

Vương Phúc lại thở dài, xin một điếu thuốc của Lôi Đại Chùy, vê tròn và nhét vào trong miệng hút một hơi, nói: “Điền Đại Hữu, con gái ông xảy ra một chút chuyện, bây giờ trong đội sẽ chi tiền để cho cô ta đi bệnh viện kiểm tra, ông thấy thế nào?”

Điền Đại Hữu dụi mắt, đến khi nhìn rõ Vương Phúc, không khỏi giật mình, duỗi tay chà xát lên trên quần áo: “Ùi ui, bí thư chi bộ! Sao ông đến đây? Ông nhìn coi, một đêm nay tôi không về, không làm lỡ chuyện gì chứ?”

Lời này vừa nói, xung quanh lại yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.

Biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài vui vẻ, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Điền Đại Hữu là cha của Điền Tĩnh, là một con sâu chính hiệu.

Đương nhiên, trước khi các con gái chưa sinh ra vẫn còn được, cũng là xã viên tốt trong đại đội, đáng tiếc lúc sinh con gái út Điền Điềm, vợ đã qua đời vì sinh khó, nhà của ông Điền liên tiếp sinh ra con gái, xem như đã tuyệt hậu.

Từ đó về sau, Điền Đại Hữu cũng mất đi lẽ sống, cảm thấy kiếm nhiều hơn cũng không có người nối dõi, sau này con gái cũng phải gả đến nhà người khác để sinh sống, chi bằng ông ta tự mình hưởng thụ.

Điền Đại Hữu trở về rất đúng lúc.

Vài xã viên đại đội đưa mắt nhìn nhau, nhìn sang phía Điền Tĩnh bằng ánh mắt kỳ lạ.

Buổi tối hôm qua Điền Đại Hữu không về, các chị gái trên cô ta đều đã gả cho người ta, trong nhà chỉ còn lại cô ta và em gái Điền Điềm, nếu Nhậm Thiên Tường thật sự muốn làm gì đó, thì đây không phải là chuyện rất dễ dàng sao?

Haiz, đáng tiếc.

Vẻ mặt Hoàng Phượng Anh lạnh lùng: “Được rồi! Điền Tĩnh, đi thôi! Điền Đại Hữu, đừng có suốt ngày giống kẻ lang thang, không có ở nhà, để hai đứa con gái ở nhà một mình, ông cũng yên tâm sao?”

Điền Đại Hữu không hiểu tại sao bị chửi một trận, giơ tay lên gãi sau gáy, hơi mơ màng say khi say rượu.

Điền Tĩnh cúi đầu đi ra từ phía sau Trần Nguyệt Thăng, cảm giác ánh mắt của mọi người khiến cô ta hơi đứng ngồi không yên.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, khóe mắt có vẻ lạnh lẽo đáng sợ, có vẻ uy nghiêm đến mức nuốt chửng người khác, chỉ một cái liếc mắt ngắn ngủi, cô ta lại cúi đầu ngay lập tức, chuyển sang dáng vẻ rụt rè ấm ức: “Chủ nhiệm Hoàng, cây ngay không sợ chết đứng, tôi đồng ý đi.”

Trần Nguyệt Thăng nghe giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô ta, đau lòng không ngớt.

Vương Phúc chắp hai tay sau lưng, nhìn sang phía những người hóng chuyện, hét lớn: “Được rồi, tất cả giải tán đi, không cần làm việc à? Tới lúc phát lương thực cuối năm thì đừng ở đại đội kêu gào!”

Dứt lời, đám đông giải tán như ong vỡ tổ.

Bình Luận (0)
Comment