Yến Thiếu Ngu, Thiếu Ngu 1
Lúc Thôi Hoà Kiệt từ trong văn phòng đi ra, chỉ thấy bóng lưng Cố Nguyệt Hoài, gã vốn định gọi người lại, nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì quyết định không lên tiếng, hai người cũng chỉ mới gặp qua, không tính là quen thân.
Nhưng mà sau này nể mặt Lam Chương, gã có thể chăm sóc cô một chút.
Cố Nguyệt Hoài cũng không biết suy nghĩ của Thôi Hoà Kiệt, cô trở về phòng làm việc của tổ biên tập số 3, Vạn Thanh Lam vội nói: "Nguyệt Hoài, tổng biên tập bảo cô qua đó làm gì thế? Có phải là giao công việc vẽ bản thơ cổ cho cô không?"
Bây giờ sách tranh thơ cổ của Nhật Báo Quần Chúng chính là miếng bánh thơm ngon mà mọi người đều biết. Người muốn chiếm được miếng bánh này không phải số ít, mà người có sức cạnh tranh lớn nhất không ai qua được Lưu Tường có bối cảnh và Cố Nguyệt Hoài có thực lực.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Thanh niên trí thức xuống nông thôn nên chúng tôi phải đi phỏng vấn."
Vạn Thanh Lam trợn tròn mắt: "Thanh niên trí thức xuống nông thôn thôi mà cũng phải đi phỏng vấn? Thanh niên trí thức gì mà có địa vị thế?"
Cô ấy làm việc trong Nhật Báo Quần Chúng đã lâu nên đương nhiên sẽ biết những cong cong quẹo quẹo ở nơi này. Trước kia thanh niên trí thức xuống nông thôn đã được phỏng vấn bao giờ đâu, cứ tùy tiện nhét đại vào xó xỉnh nào đó là xong việc, dù sao về sau những người này có muốn về thành phố cũng khó khăn.
Sao lúc này lại coi trọng như vậy, còn cố ý để bọn họ qua đó phỏng vấn nữa?
Cố Nguyệt Hoài cười cười: "Là người đến từ thủ đô."
Cô biết rõ trong lòng, những người như Thôi Hoà Kiệt này cũng là vì nâng chân thối của Tống Kim An thôi, con trai của chủ tịch tỉnh, nói ra thì đúng là tên tuổi rất lớn, đăng lên báo cũng có thể hấp dẫn tiếng vang không nhỏ.
Về phần con ông cháu cha rơi vào cảnh khốn cùng như Yến Thiếu Ngu thì chỉ là một người đáng thương tiện thể mà thôi.
Nhưng mà bất kể như thế nào thì sáng sớm ngày mai là cô có thể nhìn thấy anh rồi.
Khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong cong, đuôi lông mày, khóe mắt đều là ý cười, trong nháy mắt tựa như xuân về hoa nở, không còn dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ ngày xưa nữa, khiến cho Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân phải mở to mắt để nhìn.
Vạn Thanh Lam nuốt một ngụm nước bọt: "Nguyệt Hoài, tâm trạng cô không tệ nha."
Cố Nguyệt Hoài cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Ừm."
Vạn Thanh Lam còn muốn hỏi gì đó nhưng Cố Nguyệt Hoài đã vùi đầu vào trong công việc.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Cố Nguyệt Hoài cũng không làm thêm giờ, cô phải trở về sửa soạn một chút, ngày mai là lần đầu tiên cô gặp Yến Thiếu Ngu ở đời này, cô muốn để lại một ấn tượng tốt cho anh.
Vạn Thanh Lam vốn định tán gẫu với Cố Nguyệt Hoài vài câu, ai ngờ quay đầu lại thì người đã đi.
Cô ấy không khỏi lầm bầm một câu: "Chạy nhanh như vậy, vội vàng đi gặp người yêu hả?"
*
Cố Nguyệt Hoài trở về nhà may quần áo trong đêm.
Từ khi cô trọng sinh đến nay, cô chưa bao giờ mua quần áo cho mình, thứ nhất, cô cảm thấy không cần thiết, thứ hai là muốn tiết kiệm một ít tiền. Những thứ cô mặc trên người đều là sửa từ quần áo rộng trước kia, không tính là vừa người, nhưng để giữ ấm thì dư xài.
Người ta thường nói con gái trang điểm vì người mình thương, mặc dù đời này Yến Thiếu Ngu còn chưa thể coi là “người thương” của cô, nhưng ở trước mặt người mình thích, ai cũng muốn biểu hiện thật tốt, cho dù chỉ là một chút chút. Cảm giác này hết sức phức tạp, cô chưa hề được trải nghiệm qua.
Trước kia cô thích Trần Nguyệt Thăng là vì cảm thấy bên trong đại đội sản xuất Đạo Lao Tử thì có anh ta là ưu tú nhất, gả cho anh ta nở mày nở mặt nhất. Sau này tiếp nhận Nhậm Thiên Tường là do anh ta trăm phương ngàn kế lấy lòng, sau khi chấp nhận số mệnh thì tự thôi miên bản thân.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến một người như thế này, tâm trạng tựa như bông hoa ngô đồng đang vui sướng đua nở.