Chú Sáu, anh ấy bị thương 1
Phan Nhược Nhân cắn môi một cái: "Em thấy Yến Thiếu Ngu đối xử với cô ta rất khác.”
Nếu ở trong đại viện thì người phụ nữ kia còn dám yên ổn ngồi ở bên cạnh anh như thế sao? Đừng nói là cô ta, cho dù là em gái ruột của Yến Thiếu Ngu là Yến Thiếu Ly cũng có mấy phần kính sợ anh cả nhà mình, chưa bao giờ dám vượt qua ranh giới thân mật.
Tống Kim An đưa tay nâng trán, vừa định lên tiếng thì nghe thấy Thôi Hoà Kiệt hô lên: "Đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử rồi!"
Một đám thanh niên trí thức với những suy nghĩ khác nhau đều đứng lên, bắt đầu trông về vùng nông thôn như ẩn như hiện ở phía xa, trong mấy năm tới bọn họ sẽ phải sinh sống ở đây, nhất thời không biết nên hy vọng cho tương lai, hay là chua xót cho quá khứ.
Hoàng Thịnh cũng đứng dậy, nhón chân nhìn về phía bên kia: "Nhìn cũng không tệ lắm."
Đại đội sản xuất Đạo Lao Tử không quá xa xôi, hoàn cảnh cũng không tệ, không phải nơi thâm sơn cùng cốc gì cả, mặc dù chưa thể khiến đám con ông cháu cha này hài lòng, nhưng ít nhất nó vẫn tốt hơn trong tưởng tượng, thế là đủ rồi.
Xe nhanh chóng ngừng lại, bí thư chi bộ Vương Phúc dẫn một đám xã viên giương băng rôn chào đón thanh niên trí thức.
"Nhiệt liệt hoan nghênh thanh niên trí thức thủ đô đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử!"
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt lên nhìn dòng chữ trên biểu ngữ, vẻ mặt cô lãnh đạm, công xã, thậm chí trong huyện cũng coi đám con em cháu cha này như tổ tông, đương nhiên sẽ ra chỉ thị cho đại đội sản xuất Đạo Lao Tử tiếp đãi tử tế.
Vương Phúc, Vương Bồi Sinh và những người khác chỉ là cán bộ nông thôn, vì vậy họ đặt tư thế của mình xuống mức thấp nhất.
Thôi Hoà Kiệt nhảy xuống khỏi xe bán tải đầu tiên, gã giơ lá cờ tổ quốc nhỏ trong tay, lớn tiếng nói: "Các bạn thanh niên trí thức thân mến, chúng ta đã đến rồi, mọi người mau xuống xe đi, các đồng hương sẽ dẫn chúng ta đến điểm thanh niên trí thức, chúng ta ổn định trước đi."
Tống Kim An bước ra khỏi xe như ánh trăng giữa các ngôi sao, theo sau là Phan Nhược Nhân và Hoàng Thịnh.
Sau khi đoàn người xuống xe, nhóm đồng chí nữ trung lập đang rút cổ vào trong đầu gối kia mới cứng đờ đứng dậy và bước ra khỏi xe.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Rốt cuộc thì đời này và đời trước vẫn có điều khác biệt, đời trước có tổng cộng chín thanh niên trí thức xuống nông thôn, ngoại trừ một nhóm Tống Kim An, thì còn có ba anh em Yến Thiếu Ngu, Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, không hề có mấy cô gái nhút nhát ít nói này.
Lúc này, không biết đã xảy ra biến cố gì mà Thiếu Ương và Thiếu Ly không xuất hiện.
Cô nghĩ chắc là vết thương của Yến Thiếu Ngu có liên quan đến hai người bọn họ, nhưng mà bây giờ không thích hợp để hỏi.
"Tôi xuống xe trước." Cố Nguyệt Hoài quay đầu lại nói với Yến Thiếu Ngu một tiếng, rồi mới theo sau lưng Ngụy Lạc xuống xe.
Yến Thiếu Ngu miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn cô một cái, mãi cho đến khi tất cả mọi người xuống xe, anh mới đứng dậy, hai ba bước đã đến thành xe, cong gối nhảy lên rồi vững vàng tiếp đất, ngay cả bụi cũng không bay lên.
Thôi Hoà Kiệt dẫn mọi người đi tới bên cạnh Vương Phúc, sau đó giới thiệu từng người cho hai bên.
Vương Phúc nở nụ cười, bắt tay với Tống Kim An và những người khác, nói: "Đại đội chuẩn bị nghi thức chào đón cho các bạn thanh niên trí thức ngay tại điểm thanh niên trí thức, bây giờ chúng ta đi qua đó chứ?”
Tống Kim An khẽ gật đầu, nho nhã lễ độ nói: "Phiền bí thư chi bộ dẫn đường."
Trong đám người, Điền Tĩnh nhìn bóng dáng đứng ở bên cạnh Vương Phúc càng lộ vẻ cao ráo mạnh mẽ rắn rỏi, trái tim cô ta đập nhanh thình thịch, không phải động lòng mà là kích động, cô ta đi vào chỗ chết tiệt này lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được nhân vật nam chính trong tiểu thuyết rồi!
Mà cốt truyện mở đầu của cuốn tiểu thuyết bắt đầu từ khi nam chính làm thanh niên trí thức xuống nông thôn, đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.
Đương nhiên, nam chính Tống Kim An cũng không khác nhiều so với miêu tả trong tiểu thuyết, dịu dàng tuấn tú, tao nhã lễ độ, vừa nhìn đã biết là anh ta xuất thân từ gia đình phần tử trí thức, được giáo dục tốt, cách biệt một trời với đám dân quê nông thôn đó.