Cô thiên vị không hề che giấu! 1
Lại nói đến, nếu nhà họ Yến không xuống dốc, Yến Thiếu Ngu mới là người đứng nhất trong đám thanh niên trí thức này.
Trước khi gặp nạn, nhà họ Yến vô cùng thịnh vượng, dù là nhà họ Tống cũng phải tránh mũi nhọn.
Nhà họ Yến ở thành phố này, trước khi chuyển sang chế độ xã hội mới chính là một trong những gia tộc có tiếng tăm nhất.
Ông nội của Yến Thiếu Ngu từng sống trong thời kỳ dân chủ cũ, thời kỳ dân chủ mới, thời kỳ xã hội chủ nghĩa và thời kỳ phát triển, trong thời gian đó từng kề vai sát cánh với không ít nhân vật lớn, là một người có quyền lực lớn đi sát thời đại.
Cha của Yến Thiếu Ngu, Yến Thú Chi, cũng là một người có tiếng nói, là người đứng đầu chỉ huy quân, quyền thế ngập trời.
Nhà họ Yến đời đời con cháu đầy đàn, ngoại trừ Yến Thiếu Ngu là nhánh thịnh vượng nhất, các cô các chú của anh cũng không phải người bình thường, điều này dẫn đến thế lực nhà họ Yến sâu rộng không có gì có thể phá vỡ, giống như một quái vật khổng lồ.
Chỉ là, một gia tộc phồn hoa rực rỡ như vậy, nói suy tàn là suy tàn.
Trong lòng Thôi Hòa Kiệt vừa cảm khái vừa thổn thức, không thể không “đồng cảm” và cảm thấy mình đã hơn hẳn Yến Thiếu Ngu.
Gã đến từ một vùng nhỏ bé, tâm nguyện lớn nhất là có thể gặp bão rồi hóa rồng, bây giờ cơn lốc đã xuất hiện ngay trước mắt, mà con trai của một cán bộ cao cấp có quyền có thế lại chỉ có thể ở chỗ này lãng phí thời gian, có khi cả đời cũng không thể trở về Thượng Kinh.
Sự khác biệt này quả thật làm cho lòng người nhộn nhạo, gã luôn nghĩ có thể giẫm thêm lên hai chân của anh thì càng tốt hơn nữa.
Thôi Hòa Kiệt cười ha hả, vội vàng kìm chế suy nghĩ trong lòng.
Tống Kim An mím môi nói: “Không cần hỏi, phần tiền của Yến Thiếu Ngu tôi đưa cho anh.”
Anh ta và Yến Thiếu Ngu là anh em, đương nhiên cũng biết sau khi nhà họ Yến suy tàn sẽ ra sao, bọn họ gióng trống khua chiêng đi qua hỏi anh có đóng phí ăn uống hay không, đó là một hình thức sỉ nhục trá hình, Hoàng Thịnh không hiểu, nhưng anh ta hiểu.
Tống Kim An vừa nói xong, Hoàng Thịnh mất hứng nói: “Anh Năm!”
Phan Nhược Nhân nhướng mi, liếc nhìn Hoàng Thịnh: “Dù sao anh họ cậu cũng sẵn sàng chi tiền, cậu quản nhiều như vậy làm gì? Được rồi, cứ làm như vậy đi, Dẫn đường Thôi, phiền anh đi nói với bí thư chi bộ một tiếng, nhờ anh ấy hỗ trợ tìm hai người tới nấu cơm.”
Thôi Hòa Kiệt cười gật đầu, thể hiện ra ngoài là dáng vẻ của “một người hiền lành”.
Lúc này, có người hỏi một câu: “Vậy Lam Thiên thì làm sao bây giờ?”
Phan Nhược Nhân có chút khó chịu: “Cô ấy đi rồi, còn có thể làm gì? Không cần để ý đến cô ấy.”
Nhà Lam Thiên cũng gặp khó khăn, so về căn cơ thâm sâu bao nhiêu cũng chỉ kém nhà họ Yến mà thôi, cho dù phí ăn uống một tháng chỉ có mấy đồng, cô ấy cũng không đóng nổi, ở chỗ này cũng chẳng ai nguyện ý trả cho cô ấy phần tiền này.
Tống Kim An cười khổ lắc đầu: “Thôi, đóng một phần cũng là đóng, hai phần cũng là đóng, phần của Lam Thiên tôi cũng đóng.”
Phan Nhược Nhân nhìn Tống Kim An có chút phức tạp, châm chọc một câu: “Anh họ, anh đúng là một người tốt thối nát.”
Có lẽ, nên hình dung nơi này là coi tiền như rác thì khá hợp lý.
Tống Kim An trầm giọng nói: “Chúng ta đều là người từ thủ đô tới, đã là bạn, mặc kệ hiện tại như thế nào, trước kia đã cùng nhau lớn lên, nơi này không thể so sánh với thủ đô, tôi hi vọng mọi người có thể đoàn kết, không nên chia rẽ nhau làm gì.”
Anh ta vừa nói, bốn phía yên tĩnh lạ lùng.
Cố Nguyệt Hoài nghe từ đầu đến cuối, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, không biết nên có cảm tưởng gì, nhưng, Tống Kim An tự ý nhận chuyện này, có lẽ Yến Thiếu Ngu không đồng ý.
Nghĩ như vậy, cô liền ngẩng đầu nhìn về phía sau thanh niên trí thức, nơi đó, có thiếu niên đang nghiêng người dựa vào cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, nhếch môi cười yếu nhạt: “Tống Kim An, phần của tôi, không cần anh bỏ tiền.”
Nét mặt thâm thúy của anh không có gì không vui, cũng không trào phúng, chỉ là, bất kỳ người nào cũng có thể nhìn ra anh chẳng để tâm, hiển nhiên là tự Tống Kim An có ý tốt muốn giúp, nhưng Yến Thiếu Ngu không cần.