Điền Tĩnh cũng biết ruộng sắn? 2
Điền Tĩnh nghĩ vậy, cô ta lấy tay che đầu, vẻ mặt đau đớn, cô ta nói: "Bí thư chi bộ, tôi hơi đau đầu, tôi có thể xin phép không lên núi với mọi người được không?"
Nhưng Điền Tĩnh vừa nói xong, cô ta bỗng nhớ lại nội dung tiểu thuyết, xã viên và nhóm thanh niên tri thức cùng lên núi, gặp mưa to sạt lở, Cố Nguyệt Hoài trùng hợp cứu Tống Kim An, tình cảm của hai người có tiến triển nhanh chóng.
Nếu cô ta không đi, chẳng phải là nhường cơ hội cho Cố Nguyệt Hoài sao?
Bây giờ Điền Tĩnh không thể xác định rốt cuộc Cố Nguyệt Hoài là xuyên qua, hay là sống lại, ngược lại cần phải tiếp cận cô ta, suy tính rõ ràng rồi tiến hành bước tiếp theo, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô ta không được hoảng hốt.
Vương Phúc nhìn sắc mặt Điền Tĩnh trắng bệch, ông ta cũng không làm khó xử, gật đầu đồng ý, ngược lại ông ta còn thầm thở phào. Nếu Điền Tĩnh không đi, coi như Cố Nguyệt Hoài sẽ có công lao vì ruộng sắn, đúng mong muốn của ông ta.
Lúc này ông ta lại bỗng nghe thấy Điền Tĩnh nói: "Bí... Bí thư chi bộ, đầu tôi lại không đau nữa, tôi có thể đi cùng, số lượng củ sắn chắc chắn không ít, tôi có thể giúp đại đội giải quyết phiền toái, tôi cũng sẵn lòng."
Cố Nguyệt Hoài híp mắt, cô đánh giá Điền Tĩnh.
Vẻ mặt Vương Phúc cũng trở nên phức tạp, ông ta gật đầu nói: "Vậy được, cùng đi thôi."
Cố Nguyệt Hoài cong môi, cô nói: "Bí thư chi bộ, nếu Điền Tĩnh nói cô ấy biết ruộng sắn ở đâu, vậy để cô ấy dẫn đường đi, công lao cũng cho cô ấy, dù sao nhà họ Điền cũng chỉ còn một mình cô ấy, quá đáng thương."
Lời thương hại của Cố Nguyệt Hoài khiến Điền Tĩnh cắn chặt răng.
Điền Tĩnh ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, đáy mắt không còn vẻ làm bộ làm tịch như quá khứ, ngược lại là sự lạnh lùng và đề phòng không hề che giấu. Cô ta nghĩ Cố Nguyệt Hoài thường nhằm vào mình thì hiểu ra, người này cũng đoán được lai lịch của cô ta.
Hai người trời sinh là kẻ thù, không thể ở chung hòa thuận với nhau được.
Vương Phúc nghe vậy, ông ta cảm khái nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Tiểu Cố, cô là đứa nhỏ ngoan."
Vương Phúc khen xong, ông ta lại nhìn Điền Tĩnh, do dự hỏi: "Tiểu Điền, cô biết chính xác ruộng sắn ở đâu đúng không?"
Không phải ông ta không tin, mà bây giờ thanh danh của Điền Tĩnh ở đại đội thật sự rất tệ, ông ta cũng không muốn nghe cô ta nói xằng bậy. Ông ta muốn thông báo chuyện này cho cả đại đội, dù sao không thể để một cô nhóc trêu đùa mọi người đúng không?
Ánh mắt Điền Tĩnh không chắc, cô ta nào biết vị trí cụ thể? Cô ta cũng chỉ nhìn thấy trong tiểu thuyết!
Thế nhưng lúc này Vương Phúc và Cố Nguyệt Hoài đều nhìn chằm chằm, cô ta không thể rụt rè, vậy nên đã gật đầu.
Vương Phúc nhìn ánh mắt lảng tránh của Điền Tĩnh, ông ta có hơi hoài nghi, thế nhưng cũng không vạch trần. Dù sao còn có Tiểu Cố ở đó, cùng lắm thì đến lúc đó bảo cô đứng ra nhận công lao này, bây giờ việc quan trọng nhất là tìm được ruộng sắn kia!
Vương Phúc nghĩ vậy thì gõ chuông, đợi tất cả mọi người yên tĩnh lại, ông ta nói: "Các vị đồng chí, đồng chí Điền Tĩnh phát hiện trên núi có một ruộng sắn, cô ấy muốn dẫn chúng ta đi nhổ sắn về!"
Tin tức này nổ vang bên tai mọi người, một lát sau, tiếng hoan hô mạnh mẽ vang lên.
Trong tình huống hiện giờ, có ăn đã là may mắn nhất, trong nháy mắt mọi người đều nhìn Điền Tĩnh với đầy thiện ý.
Trong đám người, Yến Thiếu Ngu nhíu mày, anh thấy hơi khó hiểu.
Điền Tĩnh là ai? Không phải là Cố Nguyệt Hoài phát hiện ra chuyện ruộng sắn sao?
Vóc người anh rất cao, đứng ở trong đám người cũng có thể nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh Vương Phúc ở phía xa, bên cạnh là Điền Tĩnh, so với người trước thì người sau cùng lắm chỉ được xem là cháo trắng ăn sáng, còn là loại thanh đạm, nhạt nhẽo vô vị.
Yến Thiếu Ngu không có hứng thú rời tầm mắt đi, anh không quan tâm chuyện Điền Tĩnh và chuyện ruộng sắn nữa.
Anh nhíu mày, thầm nghĩ bản thân lại bắt đầu để ý đến chuyện liên quan đến Cố Nguyệt Hoài, đó là điều kiêng kị.