Đời này đến để đòi nợ sao? 2
Tống Kim An cũng ngạc nhiên nhìn Yến Thiếu Ngu, Yến Thiếu Ngu mà anh ta biết, không phải là người trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy sẽ cho người khác mượn áo khoác của mình, anh không phải là người xấu, nhưng chắc chắn cũng không phải là một người tốt.
Cho nên, anh đang mềm lòng với Cố Nguyệt Hoài sao?
Cố Nguyệt Hoài lúc này mới tỉnh táo lại, cô cau mày nhìn anh: “Anh sẽ bị bệnh.”
Mái tóc đen của Yến Thiếu Ngu vẫn còn đang rỉ nước, rõ ràng tâm trạng của anh cũng không vui lắm, môi mỏng mím chặt: “Đừng nói nhảm.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, người nảy như một con lừa, nói ngang ngược thì ngang ngược.
Cô bĩu môi không nói thêm gì nữa, đợi vải bông trong ống trúc sôi lên, cô mới dùng một thanh gỗ để di chuyển ống trúc sang chỗ khác, đợi sau khi nguội bớt, liền lấy vài bông quấn tầng tầng lớp lớp quanh vết thương sâu tận xương của Yến Thiếu Ngu.
Tấm vải bông này được đun sôi bằng nước giếng trong khong gian, có thể bảo vệ vết thương của anh không bị nhiễm trùng dẫn đến thối rữa.
Lúc Yến Thiếu Ngu đứng dậy dời đi, Cố Nguyệt Hoài đã trả quần áo lại cho anh: “Săn thêm nhiều đồ ăn một chút, buổi tối trời mưa to, ngày mai chúng ta không có cách nào ra ngoài, toàn bộ đều nhờ vào anh, tôi ngồi ở bên cạnh đống lửa, không lạnh đâu.”
Yến Thiếu Ngu quay đầu nhìn thoáng qua Tống Kim An rời đi ra khỏi nhà gỗ, không cố chấp nữa mà im lặng rời đi.
Hai người đàn ông vừa đi, trong nhà gỗ chỉ còn lại hai người Điền Tĩnh và Cố Nguyệt Hoài.
Không khí trong phòng như bị đóng băng, lạnh giống hệt như một dòng nước lạnh ập đến.
Gương mặt của Cố Nguyệt Hoài vẫn rất bình tĩnh, không hề cảm thấy xấu hổ khi ở chung một chỗ với Điền Tĩnh, cô giờ con thỏ lên, tiếp tục nướng trên lửa cho nóng, mùi thơm của thịt nướng tràn ngập trong không khí, cũng khiến cho bầu không khí lạnh lẽo thêm chút vi diệu.
Điền Tĩnh nép mình trong đống rơm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, dù sao cô ta cũng không có sức chịu đựng lớn như vậy, cái bụng sôi sùng sục không ngừng khiêu chiến sự nhẫn nại của cô ta, cuối cùng, cô ta không chịu được mà mở miệng trước: “Cố Nguyệt Hoài, cô sống lại sao?
Cô ta vốn cho rằng khi mình nói ra hai chữ “sống lại” sẽ làm cho vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài thay đổi, đáng tiếc, để cho cô ta thất vọng rồi.
Vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài vẫn luôn bình tĩnh, không có một chút hoảng sợ nào, giống như những lời Điền Tĩnh nói chỉ là “hôm nay cô ăn cơm chưa?”, điều này khiến cho Điền Tĩnh vốn tưởng rằng mình đã nắm được điểm yếu của Cố Nguyệt Hoài tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cố Nguyệt Hoài! Sao cô không trả lời? Cô cho rằng cô không trả lời thì tôi không có cách xác định sao? Cô càng bình tĩnh, càng ung dung, lại càng có nghĩa là cô sống lại! Thế nào, đời trước cô trôi qua không tốt? Đời này đến đòi nợ hả?”
Điền Tĩnh cười lạnh, như thể nhìn chán vẻ mặt bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài, muốn xé rách cái vẻ gương mặt bình tĩnh này của cô!
Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Điền Tĩnh, trên mặt cô lộ ra vẻ suy tư, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Điền Tĩnh đột nhiên cảm thấy bất an, cô ta hét lên: “Vì sao cô không trả lời tôi?”
“Điền Tĩnh, tôi đang suy nghĩ một việc.”
“Cô nói xem, ở đây hẻo lánh, hoang vu như vậy, sói hoang thành đàn, giờ lại chỉ còn hai người tôi và cô, nếu như tôi giết cô, sau đó ném cô vào rừng cho sói ăn, có chứng cứ gì để chứng minh tôi giết cô không?”
Vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài rất nghiêm túc, như thể thực sự đang suy nghĩ kế hoạch giết người này có khả thi không.
Điền Tĩnh nghe vậy thì sợ hãi.
Lúc này cô ta mới tỉnh táo lại, hôm nay cô ta chỉ là đồ bỏ đi với một đôi chân không linh hoạt, Cố Nguyệt Hoài là một kẻ điên tùy thời đề có thể ra tay, Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An không ở đây, nếu chọc giận Cố Nguyệt Hoài cô ta cũng không có chỗ tốt gì.
Điền Tĩnh rất thức thời ngậm miệng lại, thậm chí còn chất thêm rơm lên người.
Cô ta phải đợi Tống Kim An về, ông trời đã trao cơ hội ở ngay trước mắt, không cần thiết phải vì Cố Nguyệt Hoài mà vụt mất cơ hội này.