Cha quay về! Con ở lại đây đi! 2
Cố Chí Phượng lười để tâm đến anh ấy, nói với Vương Phúc: “Bí thư chi bộ, bây giờ tôi sẽ trở về, sớm báo cáo cho công xã, nhóm dân quân cũng có thể nhanh chóng tới cứu viện. Nếu không, người của đại đội chúng ta đều bị nhốt ở chỗ này, sớm muộn cũng gặp chuyện không may.”
Vương Phúc giật giật khóe môi, không muốn đồng ý, rồi bỗng nhiên lại nghe Cố Chí Phượng nói: “Được rồi, đừng nói mấy lời dư thừa nữa, sớm muộn gì cũng phải có người trở về thôi! Nếu tôi không thể sống sót trở về, mọi người cũng phải tìm cho được con gái của tôi!”
Nghe vậy, vành mắt Vương Phúc cay cay, giơ tay vỗ vỗ vai Cố Chí Phượng.
Ánh mắt Cố Đình Hoài cũng đỏ lên, nói: “Cha, con và cha cùng nhau trở về, chúng ta cùng đi còn có thể chăm sóc cho nhau.”
“Nói nhảm, con cứ ở lại đây đi, chờ em gái của con trở về!” Cố Chí Phượng nói xong, lập tức chuẩn bị xuất phát.
“Chờ một chút! Cầm cái này!” Vương Phúc gọi Cố Chí Phượng lại, đưa súng săn của mình cho ông ấy.
Trong núi nhiều thú hoang, gặp phải thỏ hươu thì còn đỡ, một khi gặp phải hay lợn rừng, trốn cũng không có chỗ trốn. Trong tay có vũ khí cũng yên tâm hơn, Cố Chí Phượng là vì mọi người mà trở về, trong lòng ông ta cảm kích, cũng không muốn hẹp hòi.
“Cảm ơn.” Cố Chí Phượng nhận lấy súng săn, nói một câu cảm ơn, lại nhìn Cố Đình Hoài, chợt bước vào trong màn mưa không chút chùn bước, tốc độ của ông ấy không nhanh không chậm, đi một bước trượt ba bước, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này, liên tục có xã viên đi ra khỏi sơn động.
“Trước kia nhìn thấy Cố Chí Phượng không vừa mắt, cả ngày lang thang khắp nơi, cũng không chăm chỉ làm việc, không ngờ khi xảy ra chuyện lại là người đáng tin cậy. Nếu ông ấy thật sự có thể tìm nhóm dân quân tới cứu chúng ta thì sau này chính là người anh em của tôi!”
“Chứ còn gì nữa? Trước đây danh tiếng của nhà họ Cố như thế nào? Mà hiện tại lại có danh tiếng thế nào?”
“Haiz, sao tôi xui xẻo vậy chứ, lên núi tìm khoai lang cũng bị nhốt lại đây. Mong ông trời phù hộ, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Ông xui xẻo sao? Ông có xui xẻo bằng con gái của Cố Chí Phượng không? Xuống rồi không lên được nữa, sườn núi sâu thế này, lại còn đổ mưa tầm tã, lại không biết tình huống phía dưới thế nào, cô ấy có thể sống sót trở về hay còn là điều mà ai cũng không nói chắc được.”
“...”
Các xã viên mồm năm miệng mười nghị luận, Cố Đình Hoài nghe những âm thanh ồn ào này, chỉ cảm thấy lồng ngực bốc cháy.
Tuy nhiên, cuối cùng anh ấy vẫn chẳng nói chẳng rằng mà trở về sơn động, yên lặng chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Sâu trong sơn động, mấy thanh niên trí thức cũng nhìn nhau, sắc mặt khó coi.
Một thanh niên trí thức dáng thấp da ngăm đen khổ sở nói: “Hoàng Thịnh, cậu nói xem, sao anh ba lại hồ đồ khăng khăng đi cứu người vậy? Nếu mà thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta trở về thủ đô biết ăn nói làm sao với nhà họ Tống? Không chừng còn bị liên lụy nữa.”
Anh ta tên là Trần Bân, gia thế không mấy xuất chúng, bình thường cũng rất ít khi lộ mặt trong nhóm thanh niên trí thức.
Hoàng Thịnh tức giận quát: “Làm sao tôi biết? Anh ba làm gì cũng phải nói cho chúng ta biết sao?”
Hiển nhiên anh ta cũng thấy tức giận trong lòng, đúng như lời Trần Bân nói, một khi Tống Kim An ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử xảy ra chuyện gì, những người như bọn họ trở về đều không có được kết quả tốt, đây chính là chế độ giai cấp ở thủ đô.
Lam Thiên núp trong góc im lặng không nói, chỉ coi mình là một cái phông nền.
Vu Kiến Quốc đưa tay nắm lấy đầu đinh của mình, bực bội ngăn lửa giận của Hoàng Thịnh lại: “Được rồi, bây giờ ầm ĩ thì có ích lợi gì? Nghĩ cách gì đó để cứu anh ba mới là chuyện quan trọng!”
Lúc này, một thanh niên trí thức đẩy cặp kính trên sống mũi, nghi hoặc hỏi: “Phan Nhược Nhân đâu?”
Anh tên là Lý Nhĩ Tân, cũng giống như Trần Bân, bối cảnh không mấy xuất chúng, không có cảm giác tồn tại ở trong nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Anh ta vừa nói ra lời này, đám thanh niên trí thức bỗng rơi vào sự im lặng đến đáng sợ.
Phan Nhược Nhân?
Sắc mặt mấy người họ thoáng chốc trở nên càng khó coi, tâm tư của bọn họ đều đặt trên người Tống Kim An, ngược lại quên mất Phan Nhược Nhân. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mức độ khó chơi của nhà họ Phan cũng không kém nhà họ Tống là mấy, hai anh em họ này đúng là khiến người ta phải đau đầu!