Cùng sinh hoạt chung với Yến Thiếu Ngu 2
Im lặng một lúc, thịt trong tay Yến Thiếu Ngu cũng đã nướng xong, anh đưa cho Cố Nguyệt Hoài, hình như có chút tò mò, giọng điệu lại rất bình tĩnh nói: “Cô học vẽ tranh từ ai vậy?”
Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, ngước mắt nhìn anh, cười khẽ: “Làm sao? Cảm thấy tôi vẽ đẹp à?”
Giờ đây ít nhiều Yến Thiếu Ngu cũng đã quen với sự thẳng thừng của Cố Nguyệt Hoài, anh cũng không che giấu, gật đầu nói: “Đúng là không tệ.”
Anh cũng là người có nghề, đương nhiên có thể nhận thấy khả năng vẽ tranh của Cố Nguyệt Hoài đã được tập luyện qua nhiều năm. Mà một nơi như thế này, muốn tìm được một giáo viên giỏi cũng không dễ dàng. Đương nhiên, khả năng vẽ cũng có liên quan đến thiên phú nữa.
Có lẽ, Cố Nguyệt Hoài chính là học sinh có thiên phú đáng ngạc nhiên?
Bên ngoài mưa gió bão bùng, hai người rảnh rỗi không có chuyện gì, vừa ăn thịt vừa nói chuyện phiếm. Cố Nguyệt Hoài cũng không ngại kể những chuyện của mình cho Yến Thiếu Ngu nghe. Dù sao, khi bắt đầu tò mò về một người, chính là khởi đầu của việc sa vào lưới tình.
Cố Nguyệt Hoài gặm một miếng thịt, nói: “Học từ giáo viên trong trường.”
Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên: “Trong trường?”
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt, tức giận nói: “Tôi trông giống như người mù chữ sao?”
“Tôi cũng không phải người mù chữ, lúc trước đến công xã học cấp hai, khi đó trường học có một giáo viên là thanh niên trí thức, lúc rảnh rỗi sẽ dạy chúng tôi vẽ. Có lẽ là tôi khá có thiên phú trong phương diện này, nên học cũng rất khá.”
Nói tới đây, trên mặt Cố Nguyệt Hoài khó nén được vẻ đắc ý, biểu cảm linh động ấy khiến Yến Thiếu Ngu mở rộng tầm mắt.
Mặc dù trong lời nói của cô có hơi khoa trương, nhưng chuyện học khá giỏi cũng không phải là nói bừa.
Kiếp trước, cô không có việc gì để làm, học được không ít thứ, phần lớn đều là Yến Thiếu Ngu dạy. Trong đó, chỉ có vẽ tranh là học giỏi. Anh từng nói, cô thật sự rất có thiên phú trong phương diện này, nếu như kiên trì, nói không chừng có thể trở thành họa sĩ.
Tay Cố Nguyệt Hoài chống cằm, tò mò nói: “Anh thì sao? Anh từng học đại học phải không?”
Lần này, cô muốn làm quen với anh một lần nữa.
Yến Thiếu Ngu cũng không có ý kiêu ngạo, từ trong mũi phát ra một chữ “Ừ” nhàn nhạt.
Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, cười hỏi: “Vậy anh học trường gì? Là trường học ở thủ đô sao? Bắc Đại à?”
“Cô biết Bắc Đại?” Yến Thiếu Ngu nhướng mày.
Cố Nguyệt Hoài bĩu môi: “Anh đừng có mà xem thường người khác, ai đi học mà không biết Bắc Đại Thanh Hoa đâu chứ? Đó đều là những trường học tốt nhất, người có thể thi đậu cũng không nhiều, nhưng tôi thấy anh chắc chắn là một người học giỏi.”
Yến Thiếu Ngu từ chối cho ý kiến, không có chọn đề tài này để mà khoác lác.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cọc gỗ bên trong đống lửa đã bị đốt thành than đen, ánh mắt khẽ lay động, kéo kéo vạt áo của Yến Thiếu Ngu, giọng điệu có chút cẩn thận nói: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, hay anh dạy tôi kiến thức cấp ba đi? Dù là toán hay văn đều được, có thể học thêm chút kiến thức là tốt rồi, được chứ?”
Được chứ?
Cô hèn mọn như kiếp trước, cũng kéo vạt áo Yến Thiếu Ngu, hỏi anh, được chứ.
Anh là người cô yêu, cũng là thầy giáo và ngọn đèn chỉ đường của cô.
Kiếp này cô muốn tham gia kỳ thi đại học năm 77, mặc dù kiếp trước cũng từng học kiến thức cấp ba với Yến Thiếu Ngu, nhưng quay lại từ đầu, dù sao cũng phải lấy cớ để không bị lộ, ngoài học tập còn có thể tiếp xúc gần gũi với Yến Thiếu Ngu, xem như đôi bên cùng có lợi!