Phụ nữ xinh đẹp là ôn thần! 2
Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đều lạnh như băng nhìn chằm chằm ông ta, sát ý đáng sợ dâng lên xung quanh thân người.
Lý Vệ Đông không dám duỗi tay ra, ông ta cười nói: "Xem hai người đang nói cái gì kìa. Tất cả mọi người là đồng hương, tôi còn có thể lừa bịp hai người hay sao? Thanh niên trí thức thật sự không sao đâu. Người đó bị đè gãy cột sống, nằm trên giường không có cách nào khác để cử động mà thôi."
Máu ở trên mặt của Cố Nguyệt Hoài hầu như hoàn toàn biến mất, giọng điệu nghiêm nghị: "Bị đè gãy xương sống cũng xem như không có việc gì ư?"
Cô nói như vậy, không khỏi nhìn về phía Yến Thiếu Ngu. Đối với anh mà nói, tầm quan trọng của người nhà không cần nói cũng biết. Nếu như người thật sự xảy ra chuyện là Yến Thiếu Ương hoặc là Yến Thiếu Ly, chỉ e là anh sẽ nổi điên mất.
Đôi mắt đen và âm trầm của Yến Thiếu Ngu giống như bị tạt mực, tiếng nói hơi khàn: "Thanh niên trí thức xảy ra chuyện là ai?"
Lý Vệ Đông cảm nhận được đập vào mặt mình là sát khí sắc bén, nhịn không được lùi về phía sau mấy bước, ráng chống đỡ lấy cổ nói: "Là, là nam, hình như tên là Yến cái gì đó, tôi không nhớ rõ."
Ông ta nói, trong lòng yên lặng cầu nguyện rằng người đã xảy ra chuyện tuyệt đối đừng có quan hệ gì với hai người này.
Lý Vệ Đông nói xong, bên trong căn phòng là một bầu không khí trần mặc khiến người hít thở không thông.
Trong lòng Cố Nguyệt Hoài trầm xuống, cái gì Yến? Nam sao?
Mặt của Yến Thiếu Ngu không hề dao động, từ trong cổ họng của anh phát ra tiếng nói lạnh lùng: "Dẫn đường!"
Lý Vệ Đông mập mờ suy đoán, thử dò xét nói: "Chuyện này... Nhóm thanh niên trí thức đều đã ngủ rồi. Hay là ngày mai chúng ta nói chuyện sau nhé? Không phải là hai người cũng vừa mới từ trên núi xuống hay sao? Nghỉ ngơi một đêm nhé? Tôi sẽ cho người dọn một cái giường cho hai người nhé?"
Yến Thiếu Ngu nheo mắt, một tay trượt vào trong vạt áo. Một giây sau, trong tay anh cầm một cây súng đen tuyền, họng súng gần như dán lên chóp mũi của Lý Vệ Đông. Giọng nói của anh lạnh lẽo, trong đáy mắt hẹp dài đều là sự u ám: "Tôi nói, dẫn đường."
Môi đỏ của Cố Nguyệt Hoài mím nhẹ, cô từ trên lưng anh trèo xuống, bàn tay tinh tế hơi lạnh nắm chặt lấy tay anh đang buông xuôi ở bên thân.
Sắc mặt của Lý Vệ Đông trắng bệch như tờ giấy, sợ đến mức toàn thân đều run rẩy như bị bệnh sốt rét.
Hai mắt của ông ta nhìn chằm chằm, mồm miệng cà lăm, mang theo một chút kinh dị nói: "Mang... Dẫn đường, tôi dẫn đường!"
Một người hơn năm mươi tuổi, lúc đối mặt với họng súng cũng không có cách nào tỉnh táo để làm gì.
Động tĩnh ở bên này quá lớn, dẫn tới người nhà của Lý Vệ Đông tới đây.
Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn về phía người đang đi tới. Một người phụ nữ rất lớn tuổi, trên mặt có nếp nhăn, tóc cũng bạc đi rất nhiều. Bên cạnh cô ta có một bé trai cũng trạc tuổi của Yến Thiếu Đường. Chẳng qua vẻ mặt của bé trai đó lại rụt rè, giống như là đang sợ hãi vậy.
Lý Vệ Đông không khống chế được bọn họ, mạng nhỏ của ông ta vẫn còn nằm ở trong tay của Yến Thiếu Ngu. Ông ta không dám nói thêm cái gì nữa, ở phía trước bắt đầu dẫn đường.
Yến Thiếu Ngu kéo Cố Nguyệt Hoài đi theo ở phía sau, mấy người đi tới điểm thanh niên trí thức.
Bé trai nhìn thấy bóng lưng của bọn họ rời đi, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, bọn họ là ai vậy? Cha không có sao chứ?"
Người phụ nữ chết lặng giật giật khóe môi, duỗi tay ra lặng lẽ xoa đầu bé trai, cô ta không nói chuyện, chỉ kéo cậu bé quay trở vào nhà. Về phần Lý Vệ Đông có bị súng chĩa vào đầu hay bị đưa đi đâu, cô ta không quan tâm chút nào cả.
…
Lòng bàn tay của Yến Thiếu Ngu rất nóng giống như là một cái lò sưởi ấm áp vậy.
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng cô chua xót. Cô vẫn luôn biết anh phải gánh vác rất nhiều thứ. Dù có chuyện gì xảy ra, người xông vào phía trước để gánh vác mọi thứ mãi mãi chỉ có một mình anh.
Tốc độ của Lý Vệ Đông rất nhanh, ông ta sợ mình đi chậm quá sẽ bị ăn đạn.
Rất nhanh, bọn họ đã tới điểm thanh niên trí thức của đại đội Liễu Chi.
Thậm chí là Cố Nguyệt Hoài thoạt nhìn qua còn tưởng nơi này là một khu đổ nát, nhà ở liên tiếp sụp đổ, gạch đất phủ kín khắp nơi, bởi vì có mưa nên trông có vẻ cực kỳ bừa bộn, có người sống ở một nơi như vậy sao?
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn Lý Vệ Đông, giọng điệu không tốt: "Mấy người biết thanh niên trí thức xuống nông thôn, vậy mà cũng không cho người đi tu sửa điểm thanh niên trí thức hay sao? Nếu không phải là do sự bata cẩn của mấy người thì phòng ở cũng sẽ không bị sụp đổ làm bị thương người khác như vậy."
Trong lòng Lý Vệ Đông cảm thấy uất ức, trên mặt lại không dám biểu hiện ra. Ông ta hậm hực cười một tiếng, không dám đáp lời.