Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 443 - Chương 443 - Muốn Lưu Cùng Một Chỗ 1

Chương 443 - Muốn lưu cùng một chỗ 1
Chương 443 - Muốn lưu cùng một chỗ 1

Muốn lưu cùng một chỗ 1

Yến Thiếu Ngu không nhìn lại, trầm giọng nói: "Đi trước đã."

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, trầm ngâm nói: "Thiếu Ly, đồng chí Vân, hai người lên xe đi!"

Vân Viện sững sờ: "Cô?"

"Nguyệt Hoài, em..." Vành mắt Yến Thiếu Ly đỏ lên, cô ấy lắc đầu.

Cố Nguyệt Hoài đẩy cô ấy lên xe rồi nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: "Anh đưa bọn họ đi trước, Thiếu Ương không thể trì hoãn được nữa."

Yến Thiếu Ương bị thương, còn trì hoãn nữa thì sẽ muộn, nếu cậu ấy tàn phế vậy thì quãng đời còn lại Yến Thiếu Ngu sẽ không vui vẻ.

Dù sao cô cũng là người của đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, đương nhiên sẽ thoát thân được khỏi tay nhóm xã viên ngoan cố không thay đổi của đại đội Liễu Chi này, chỉ là cô không muốn để cho Yến Thiếu Ương chậm trễ ở đây thôi.

Cố Nguyệt Hoài tăng tốc nói: "Thiếu Ly, trên đường đi nhớ mớm nước thêm cho Thiếu Ương, nhất định phải cho cậu ấy uống, biết chưa?"

Yến Thiếu Ly đỏ mắt khẽ gật đầu, nhìn về phía mấy người Uông Tử Yên, há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, vẻ mặt cô ấy có chút xấu hổ, rõ ràng cùng đi đến đại đội Liễu Chi, nhưng cuối cùng người chạy trước lại là mình và anh hai.

Uông Tử Yên lại lắc đầu, ngược lại còn trấn an nói: "Không sao đâu, đừng sợ, chúng ta đi thôi."

Cô ấy cũng biết Yến Thiếu Ly suýt chút nữa đã bị Lý Vệ Đông hại nên có mấy phần sợ hãi đại đội Liễu Chi, hơn nữa người tới cứu vốn chính là anh cả cô ấy, nên Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Ương rời đi cũng là chuyện bình thường.

Mà Vân Viện cũng đi, cô ta là nhân chứng, còn mang theo chứng cứ, cô ta nhất định sẽ có thể khôi phục lại sự sáng tỏ ở nơi này!

Lôi Nghị cũng cầm tay Kim Xán, mỉm cười với Yến Thiếu Ly, lại nói với Yến Thiếu Ương: "Được rồi, mọi người đi nhanh đi! Thiếu Ương, cậu điều trị cho tốt, đến lúc chúng tôi đi bệnh viện thăm thì cậu nhất định phải khỏe lại!"

Yến Thiếu Ương nghe mà trong lòng chua xót, cậu ấy muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy trong cuống họng mình giống như bị nhét một đám bông.

Cậu ấy siết chặt nắm đấm, có chút mất mát, từ nhỏ cậu ấy và Thiếu Ly đã trốn ở sau lưng anh cả, không ngờ sau khi lớn lên vẫn y nguyên như thế. Khi mọi người gặp nguy hiểm, cậu ấy chỉ có thể nằm đây chờ cứu viện, cảm giác này thật sự rất bất lực.

Nhóm xã viên của đại đội Liễu Chi la hét ầm ĩ đuổi đến càng ngày càng gần, Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: "Đi!"

Lúc này, Yến Thiếu Ngu lại xoay người nhảy xuống từ vị trí đánh xe, nhìn về phía Vân Viện: "Biết đánh xe không?"

Vân Viện ngạc nhiên khẽ gật đầu, Yến Thiếu Ngu gật đầu, rồi đưa cuốn sổ da xanh trong tay ra: "Dẫn bọn họ vào trong huyện rồi đưa đến bệnh viện, chúng tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo."

Nói xong, anh lại kéo thứ gì đó ra khỏi cổ áo rồi nhét vào trong túi Yến Thiếu Ly.

Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đều ngạc nhiên: "Anh cả!"

Lông mày Yến Thiếu Ngu hơi giật giật, anh nói: "Đi đi."

Nghe tiếng bước chân đã rất gần sau lưng, Vân Viện không chần chừ nữa, vội đánh xe bò chạy về phía xa.

Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, cong môi nói: "Không yên lòng em à?"

Giọng nói của cô mang theo trêu ghẹo, khiến khóe môi Yến Thiếu Ngu khẽ nhếch lên.

Ở bên kia, nhóm xã viên của đại đội Liễu Chi cũng đuổi theo, nhìn xe bò chạy ra xa, ông lão do hắn dẫn đầu kêu khóc: "Ôi xe bò! Xe bò của đại đội chúng tôi! Tôi nhất định phải đưa đám trộm các người vào cục cảnh sát!"

Xe bò là tài sản công của đại đội, xem như là thứ đáng giá nhất.

Trong đám người đã bắt đầu có người phụ họa theo.

"Tất cả đều là do con dâu của nhà họ Tô chủ trương trộm bò! Tôi đã bảo cô ta không phải thứ tốt đẹp gì, suốt ngày chạy lên núi, nhìn đi, người ta chạy theo thanh niên trí thức rồi phải không? Chờ bí thư chi bộ tới, để người nhà ông Tô chịu trách nhiệm đi!"

"Tâm tư những thanh niên trong thành phố này như tổ ong vò vẽ, muốn chạy trốn!"

"Đã thông báo cho bí thư chi bộ chưa? Sao bí thư chi bộ còn chưa tới? Hay là bảo hai người nữa qua đó tìm?"

..."

Hầu hết thôn dân của đại đội Liễu Chi đều tới, bọn họ bao vây xung quanh mấy người Cố Nguyệt Hoài, Yến Thiếu Ngu với vẻ mặt bất thiện.

Cố Nguyệt Hoài nghe những cuộc thảo luận phẫn nộ xung quanh, bình tĩnh nói: "Mọi người, bình tĩnh một chút."

Bình Luận (0)
Comment