Sự thay đổi của không gian Tu Di 1
Yến Thiếu Ly nghe xong kích động, với thái độ này của chị dâu thì ngày kết hôn còn xa được sao?
Bên này cô ấy đang suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng vui mừng.
Khóe miệng Cố Đình Hoài co rút, cạn lời trước câu nói trắng trợn của Cố Nguyệt Hoài. Ở thời đại này, tuy rằng chuyện tình cảm đã bình đẳng hơn rất nhiều nhưng con gái con đứa mở miệng ra là nói “Thích” hay “Si tình” giống như Cố Nguyệt Hoài thì rất ít.
Anh ấy bĩu môi, nói ngược lại: “Thanh niên trí thức Yến bị da mặt dày của em lừa?”
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, nhướng mày: “Sao có thể? Chẳng lẽ không phải bởi vì em xinh đẹp sao?”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ly mừng thầm trong lòng, cười phụ họa nói: “Đúng vậy, Nguyệt Hoài xinh đẹp lại giỏi giang, đối với anh trai em lại tốt. Đáng tiếc em không phải là đồng chí nam, nếu không em chắc chắn sẽ tranh giành với anh trai rồi!”
Hai người nói hết sức nghiêm túc, Cố Đình Hoài dứt khoát không nghe, cầm bát không ra ngoài đi rửa.
Yến Thiếu Ly bĩu môi, nói: “Nguyệt Hoài, anh cả của chị không được rồi, không thèm nghe lời nói thật.”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười lắc đầu: “Được rồi, mau ăn đi, mì sắp dính lại rồi.”
Yến Thiếu Đường ngồi ở bên cạnh ăn mì, nhìn Cố Đình Hoài rời đi, nghi hoặc nói: “Chị xinh đẹp?”
“Thiếu Đường xinh đẹp, mau ăn đi, ăn xong chị ở cùng em.” Cố Nguyệt Hoài xoa xoa đầu Yến Thiếu Đường, buổi tối chuẩn bị sắp xếp cho Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường ngủ trong phòng cô, cô ngủ tạm ở phòng bên ngoài một đêm.
Sau khi Cố Đình Hoài trở về, nhìn thoáng qua mấy người còn đang ăn cơm, rồi trở vào phòng trong.
Sau một lúc lâu, anh ấy cầm lấy vỏ chăn, vỏ giường đã thay ra nói: “Tối nay để Thiếu Ly và Thiếu Đường ngủ trong phòng đi, em ở trên núi mấy ngày chắc chắn cũng ngủ không ngon, về phòng mình ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ không gọi em.”
Cố Nguyệt Hoài thấy ấm áp trong lòng, trầm ngâm một lát, nhìn về phía Thiếu Ly: “Thiếu Đường để em chăm sóc nhé?”
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là đã mấy ngày không vào không gian Tu Di, cần có một nơi yên tĩnh.
Yến Thiếu Ly lập tức đáp: “Không thành vấn đề, trước đây lúc ở thủ đô cũng là em ngủ với em ấy mỗi ngày. Anh cả Cố nói rất đúng, chị đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, Thiếu Đường cứ giao cho em, chị yên tâm đi!”
Cô ấy cười híp mắt nói, vẻ mặt rất là phấn khởi. Đối với cô ấy mà nói, Yến Thiếu Đường là em gái đã mất nay tìm lại được, là bảo bối trong lòng cô ấy. Trong khoảng thời gian Yến Thiếu Đường mất tích, cô ấy cũng chưa từng ngủ ngon giấc, hôm nay xem như viên mãn rồi.
Ăn xong một bữa cơm tối, phòng ai người nấy về.
Cố Nguyệt Hoài ngồi ở trên giường, mấy ngày không có trải qua cuộc sống bình thường, bỗng nhiên lại thấy không quen.
Cô lấy ra ngọc bài từ trong túi mà Yến Thiếu Ngu đưa cho cô lúc ở bệnh viện, nương theo ánh đèn dầu để tỉ mỉ đánh giá, ngọc bài dài ba tấc, rộng hai tấc, nước vào hơi ấm, trên đó còn mài dũa thành một bức tranh sơn thủy đơn giản.
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bài, đôi môi đỏ mọng kéo lên độ cong vui thích.
Thái độ của Yến Thiếu Ngu đã rất rõ ràng, anh là người một khi đã quyết định thì sẽ tuyệt đối không quay đầu, cuối cùng thì cố gắng cả đời này cũng có hồi báo, mặc dù chuyện của Điền Tĩnh chậm chạp chưa kết thúc, nhưng cũng may là anh đã bằng lòng quay đầu lại nhìn cô.
Cố Nguyệt Hoài vui sướng trong lòng, bàn tay vuốt ve ngọc bài bỗng nhiên khựng lại.
Cô chần chờ nhíu mày, đặt ngọc bài ở dưới đèn dầu để mà soi sáng, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, ngay cả con ngươi cũng run rẩy.
Hoa văn trên tấm ngọc bài này, lại giống hệt trục cuốn tranh mà lúc đầu cô lấy ra từ trong rương đồ cổ!
Mà bức tranh trục cuốn nho nhỏ kia, đã biến thành không gian Tu Di trong ý thức của cô!