Hại người cuối cùng thành hại mình 1
Tay nghề Cố Nguyệt Hoài tốt, làm cũng nhanh, không bao lâu mùi cơm đã tỏa ra bốn phía.
Cô mới vừa nấu cơm xong, Yến Thiếu Đường đang chơi trong sân bỗng vén rèm chạy vào, cô bé ngoáy cái mũi nhỏ nhắn hơi vểnh của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra nụ cười vui vẻ, lanh lợi nói: “Chị, thơm!”
Cố Nguyệt Hoài xoa xoa đầu cô bé, bưng một phần thức ăn lên bàn.
Cô gọi vọng ra bên ngoài: “Thiếu Ly, ăn cơm thôi.”
Yến Thiếu Ly vén rèm chạy vào, thở hồng hộc nói: “Em vừa mới ở bên ngoài nhìn thấy rất nhiều người chạy đến điểm thanh niên trí thức, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Có thể xảy ra chuyện gì? An tâm ăn cơm đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Yến Thiếu Ly thở dài: “Em cũng không có lo lắng cho đám người ở điểm thanh niên trí thức kia. Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, bọn họ thay đổi sắc mặt thật sự quá nhanh, nhất là đối với anh của em. Trước đây ai nấy cũng luôn miệng kêu anh ba, mà hiện tại... Sao con người lại có thể nịnh hót vậy chứ?”
Cô ấy chống cằm ngồi ở trên giường đất, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy khó hiểu.
Cố Nguyệt Hoài liếc cô ấy một cái, nhét bát cơm vào trong tay cô ấy: “Có cái gì kỳ quái đâu, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi ích tới, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi ích đi. Khi mọi người không thể mang đến cho bọn họ lợi ích nữa thì tự khắc sẽ trở mặt thôi.”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ly có vẻ mất mát, biến cố gia đình gây ra cho cả nhà bọn họ thật sự quá lớn.
Cố Nguyệt Hoài gắp cho Yến Thiếu Đường hai miếng thịt gà hầm, cô bé cũng không đa sầu đa cảm như chị gái, cho dù hiện tại ý thức đã bắt đầu khôi phục nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, nên vẫn ngây thơ ngô nghê, đáng yêu.
Đối với cô bé mà nói, có lẽ việc có thể ăn một bữa cơm no, bắt được một con thỏ, chính là chuyện vui vẻ nhất.
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ly, thiếu nữ không yên lòng ăn cơm, so với người tham ăn tối qua như thể hai người khác nhau. Cô trầm ngâm một lát, giọng nói chậm rãi: “Thiếu Ly, chị từng nghe nói một câu thế này, rất thích hợp để nói với mọi người vào hiện tại.”
“Hả? Là gì thế?” Yến Thiếu Ly thẳng lưng lên, có chút tò mò, cũng có chút nghi hoặc.
Cố Nguyệt Hoài cười cười, nói: “Trân trọng thời gian bạn rơi xuống đáy, vì bạn sẽ phát hiện ra rất nhiều chân tướng. Những người có thể vượt qua đều là người sẵn sàng tự mình vượt qua, không ai thuận buồm xuôi gió cả đời được, thời gian cực khổ khi rơi xuống đáy chính là để mình tích lũy sức lực.”
“Cho dù là ánh sáng lộ ra từ khe nứt, cũng phải nắm chắc, sau đó lấy hết sự dũng cảm mà hướng về phía mặt trời.”
“Thiếu Ly, chị hi vọng em cũng có thể như thế.”
Yến Thiếu Ly ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói của cô dường như có ma lực, làm cho tâm trạng sa sút sốt ruột của cô ấy trở nên thư giãn.
Sau một lúc lâu, trong mắt cô ấy lóe ra ánh sáng: “Nguyệt Hoài, chị thật sự là một nữ đồng chí siêu thông minh.”
Cố Nguyệt Hoài bật cười rồi lắc đầu, thời gian cổ vũ tinh thần đến đây là hết, cô cũng nên đi bệnh viện rồi.
Cô ăn xong cơm trong bát, lại để riêng cho Cố Đình Hoài một phần, rồi mới cho tất cả phần còn dư vào trong hộp cơm, lại dùng bình sành để đựng canh gà. Cô chuẩn bị xong thì nói với Yến Thiếu Ly: “Chị đi bệnh viện, em chăm sóc Thiếu Đường cho tốt nhé.”
Yến Thiếu Ly gật đầu, nói: “Em biết rồi! Chị mau đi đi!”
*
Cố Nguyệt Hoài mang theo giỏ, đi đến bệnh viện huyện.
Lúc đi ngang qua điểm thanh niên trí thức, thấy được trên trán của nhóm Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đều là mồ hôi hột, vẻ mặt của họ vô cùng lo lắng, hẳn là nghe chú Sáu nói đến chuyện của Hoàng Thịnh, lúc này mới vô cùng lo lắng mà xuống núi trở về.
Vương Bồi Sinh thấy Cố Nguyệt Hoài, vội vàng gọi cô: “Tiểu Cố! Tiểu Cố!”
Cố Nguyệt Hoài dừng bước, nhìn về phía Vương Phúc và Vương Bồi Sinh: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm, mọi người đây là?”