Cô cũng không phải người lương thiện 1
Vương Phúc thở dài, ông ta chắp tay ra sau lưng nói: “Tiểu Cố, không phải cháu nói muốn đến đồn công an sao? Đi, chú đi với cháu.”
Hoàng Thịnh đã được chữa khỏi, ông ta ở lại chỗ này cũng không làm gì.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu rồi nói: “Bí thư chi bộ, việc này cháu có thể tự mình làm được, không có việc gì, hơn nữa còn có thanh niên trí thức Yến, anh ấy cũng coi như là một trong số những người có liên quan, có thể nói giúp cháu. Nhưng thật ra có một chuyện khác cháu muốn làm phiền chú.”
Vương Phúc có chút ngạc nhiên, ông ta nhìn Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài một lúc, trong lòng khẽ động.
Ông ta không phân biệt được đó là xúc động hay là thương tiếc, Cố Nguyệt Hoài hiện được coi là đồng chí nữ xuất sắc nhất của đại đội Đạo Lao Tử, nhưng hết lần này tới lần khác không ai trong đại đội lọt vào mắt xanh của cô, ngược lại tiện nghi cho một thanh niên trí thức đến từ bên ngoài.
Vương Phúc thu hồi suy nghĩ rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cháu nói xem nào, nếu có thể giúp được nhất định chú sẽ không từ chối.”
Cố Nguyệt Hoài cũng đã giúp đại đội rất nhiều việc, vốn dĩ ông ta còn đang lo lắng nên thưởng gì cho cô, cô chủ động yêu cầu ngược lại sẽ tốt hơn.
Vương Phúc đồng ý rất nhanh, Cố Nguyệt Hoài cũng không khách sáo, rất nhanh cô đã giải thích mọi chuyện về hoàn cảnh của đại đội Liễu Chi, bao gồm cả việc Lý Vệ Đông đã chết, công an nhân dân của huyện Thanh An đã đến điều tra, sau khi nghe xong, Vương Phúc khiếp sợ không thôi.
“Lý Vệ Đông, ông ta, mấy năm nay ông ta đã làm ra chuyện này sao?” Vương Phúc và Lý Vệ Đông đều là bí thư chi bộ, cũng từng cùng nhau đi họp ở công xã, đã quen biết nhiều năm, nhưng ông ta không thể tin được Lý Vệ Đông lại là người như vậy!
Cố Nguyệt Hoài nhún vai bình tĩnh nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, tóm lại người ác đã đền tội, chuyện này cũng đã kết thúc, chẳng qua những thanh niên trí thức này rất đáng thương, ở đại đội Liễu Chi thậm chí còn bị hạn chế quyền tự do cá nhân.”
“Bí thư chi bộ, trong những thanh niên trí thức này có em trai và em gái của thanh niên trí thức Yến, vậy nên đến đại đội Đạo Lao Tử của chúng ta cũng rất thích hợp.”
Vương Phúc ngẩng đầu nhìn cô, mặc dù trong lòng ông ta thông cảm với hoàn cảnh khó khăn của thanh niên trí thức, nhưng hiện tại đang thiếu thốn lương thực, tiếp theo các đại đội đều phải nhịn ăn nhịn xài, nếu như bọn họ dẫn người về, chỉ sợ sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt đã có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Vương Phúc, cô cười nói: “Bí thư chi bộ yên tâm, cháu có thể giải quyết vấn đề ăn uống của thanh niên trí thức, chỉ cần chú đồng ý cho họ ở lại đại đội là tốt rồi, mùa xuân năm sau không phải được thêm vài lao động khỏe mạnh sao?”
Mặc dù tình trạng thiếu lương thực sẽ càng càng càng trở nên nghiêm trọng, nhưng cái này cũng không ngăn cản việc cô nói mấy lời tốt đẹp.
Vương Phúc cần nhắc một lúc rồi gật đầu nói: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Thu nhận mấy người thanh niên trí thức cũng không phải là vấn đề gì lớn, chuyện khó khăn duy nhất là vấn đề ăn uống, nếu Cố Nguyệt Hoài đã nói đến chuyện này, nếu ông ta còn không đồng ý thì cũng có hơi bạc bẽo.
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi cười, như vậy coi như đã giải quyết được một mối tâm sự: “Cảm ơn bí thư chi bộ, bây giờ bọn họ đang ở bệnh viện, chú xem, có muốn dẫn bọn họ về thu xếp không?”
Sau khi trở về còn phải huy động nhân lực để tu sửa lại điểm thanh niên trí thức.
Thôi Hòa Kiệt với tư cách là người dẫn đường cho nhóm thanh niên trí thức, mục đích lần này gã đến đây là để nịnh bợ Tống Kim An và những người khác, một khi phát hiện những ngôi nhà ở điểm thanh niên trí thức không an toàn, chắc chắn gã sẽ là người đầu tiên ra tay, nhưng mà, từ giờ đến lúc đó chỉ sợ đại đội lại bị “mất máu”.