Bò cái và bê của đội sản xuất 2
Chẳng bao lâu có người chần chừ nói: "Bí thư chi bộ, nếu con bò kia chết thì phân chia như thế nào?"
Một viên đá kích thích ngàn tầng sóng.
Lời này vừa được thốt ra, bầu không khí bỗng trở nên vi diệu, ban đầu các nhóm xã viên vì bò khó sinh mà lo lắng nhìn nhau, sau đó đều bắt đầu tính toán, dựa theo tục lệ ngày xưa, bò chết sẽ lột da chia thịt cho các hộ gia đình, lần này nhất định cũng sẽ không có ngoại lệ, bây giờ câu hỏi đã xuất hiện, một con bò lớn như vậy nên chia bao nhiêu? Nên chia thành mấy phần? Điều này đều có ý nghĩa của nó.
Vẻ mặt của Vương Phúc lẫn chú sáu đều khó coi, bò còn nhắm mắt đấy, thế mà mọi người đã bắt đầu tính toán?
Vương Bồi Sinh ảo não lớn tiếng nói: "Được rồi,mọi người trở về hết đi."
Còn có người khó chịu, muốn nói cho ra lẽ lại thấy Vương Phúc quay đầu lại nhìn về phía mọi người, giọng nói không cao không thấp, lại vô cùng nghiêm túc: "Chủ nhiệm Vương nói rồi mà mấy người không nghe hiểu sao? Tất cả về đi, đừng ở đây chướng mắt nữa."
Hai con trâu trong đội thành rất hiền lành, tính cách ôn thuần, chưa bao giờ công kích người, một ít thiếu niên ở đây khi còn bé thậm chí đều cưỡi nó lớn lên, không biết những người này làm sao nhẫn tâm nói ra những lời này trước mặt trâu sắp chết!
Đội lý đích hai đầu ngưu thành thật trung hậu, tính cách ngoan ngoãn, trước nay chưa bao giờ tấn công người khác, thậm chí ở đây còn có một vài thiếu niên trước đây còn từng cưỡi nó lớn lên, không biết những người này bây giờ làm sao có thể nhẫn tâm trước mặt con bò sắp chết nói ra những lời này.
Trông thấy Vương Phúc và Vương Bồi Sinh sắp nổi giận thì xã viên nhóm mới từ từ xoay người rời đi.
Đám người đó giải tán rất nhanh, chỗ ở của Lưu Nhị Nhĩ lập tức có vẻ thoáng hơn rất nhiều.
Cố Nguyệt Hoài nhìn con bò cái, nói: "Bí thư chi bộ, cháu thực sự có từng học qua cách đỡ đẻ, hay là mọi người có thể cho cháu thử xem được không ạ? Dù sao tình hình cũng đã như vậy, kết quả không thể tệ hơn nữa đâu? Lỡ như có thể cứu được con bò thì sao?"
Nghe vậy, thế nhưng Vương Phúc vẫn do dự như trước lại nghe Vương Bồi Sinh nói: "Bí thư chi bộ, nếu không ông cứ để Tiểu Cố thử xem sao?"
Hoàng Phượng Anh cũng nói: "Đúng thế bí thư chi bộ, hiện tại Tiểu Cố là đồng chí có giỏi giang nhất trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng ta, nói không chừng có cách thì sao, biết đâu có thể cứu được bò sống sót thì sẽ là ân nhân lớn của đại đội chúng ta."
Nghe hai người nói như vậy, rốt cục Vương Phúc gật đầu: "Được, Tiểu Cố, vậy cháu cứ thử đi, cho dù không cứu được thì cũng sẽ không có ai trách cháu đâu, đừng áp lực."
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, trong lòng ấm áp.
Đã được mọi người ủng hộ cô cũng không khách sáo nữa nên nói:
"Bí thư chi bộ, chuyện là thế này, phương pháp này có hơi kỳ quái, trong lúc thực hiện không được có ai ở bên cạnh nhìn xem, đây là một phương pháp cổ hủ, chú thấy sao?"
Vương Phúc vừa mới mỉm cười thì bỗng dở khóc dở cười.
Trong lúc ông ta muốn lên tiếng nói gì đó thì nghe thấy Lưu Nhị Nhĩ đang ôm con bò mà khóc nức nở không vui vẻ mà nói: "Tại sao không thể nhìn chứ? Bò là ta cho nó ăn, nếu nó chết một cách đột ngột chẳng lẽ tôi còn không thể tiễn nó sao?"
Nghe thấy giọng nói của Lưu Nhị Nhĩ, Cố Nguyệt Hoài ánh mắt khẽ dừng lại trên người gã ta.
Cô nhìn Lưu Nhị Nhĩ có một vẻ bề ngoài xấu xí, vẻ mặt cô bình tĩnh, đôi mắt đen chăm chú, khiến gã căng thẳng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn hã một lát thắc mắc hỏi: "Chú Lưu, chẳng lẽ chú không muốn giúp cho con bò khỏe lại? Nếu chú cứ làm mất thời gian thì biện pháp cổ hủ này có lẽ cũng không có dịp dùng tới."
Lưu Nhị Nhĩ không phục, còn muốn nói cái gì đó, lại thấy Vương Phúc chắp hai tay ra sau lưng đang gõ nhịp nói: "Được rồi, đi thôi, chúng ta cùng nhau chờ ở bên ngoài."
Vương Phúc dẫn đầu, sau đó mấy người Vương Bồi Sinh, Hoàng Phượng Anh cũng đều đi ra khỏi chuồng bò trong nhà hầm.
Lưu Nhị Nhĩ lúng túng trừng mắt với Cố Nguyệt Hoài, nhưng cũng không nói gì nữa, rề rà rời đi.