Thời khắc tỏa sáng của Cố Nguyệt Hoài 2
Vương Phúc gật đầu, mỉm cười, nói với Cố Nguyệt Hoài: “Được! Nếu chủ nhiệm Hoàng và Chú Sáu đã nói vậy thì chú sẽ ưu tiên để dành suất đào tạo cho cháu, đến lúc ấy cháu sẽ là người đi!
Ông nói xong lại có chút lưỡng lự, hỏi: “Nhưng công việc của cháu thì phải làm sao?”
Cố Nguyệt Hoài cười: “Cháu rất vui khi bí thư chi bộ trao suất học cho cháu. Về công việc thì chú không cần lo, để cháu xem thử xem có xin đơn vị cho nghỉ dài hạn được không, nếu không thì cháu sẽ từ chức, chuyên tâm tham gia lớp đào tạo kia.”
Giọng cô vô cùng bình tĩnh, không có chút bất đắc dĩ nào, như thể bỏ việc là một chuyện rất bình thường.
“Ấy…” Vương Phúc nghẹn lời. Tuy nói suất học y rất quý báu, với bất cứ xã viên nào nó cũng là con đường tắt cho họ có cơ hội thăng chức nhanh chóng, rời xa ngày tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng trong số này lại không bao gồm Cố Nguyệt Hoài!
Cô đã có công việc trong Nhật Báo Quần Chúng, đó là một trong những đơn vị lớn nổi tiếng cả nước, là đối tượng trọng điểm được nhà nước hỗ trợ, phúc lợi đãi ngộ và địa vị xã hội đều rất cao, ai mà dám coi thường cô?
Nếu vì suất học y này mà từ chức thì đúng là lợi ít hại nhiều.
Cố Nguyệt Hoài cưới: “Cứ quyết định vậy đi, khi nào công xã mở lớp đào tạo, bí thư chi bộ nhất định phải đề cử cháu nhé.”
Hoàng Phượng Anh và Chú Sáu quay qua nhìn nhau, cùng cảm thấy sầu não trước sự cố chấp của Cố Nguyệt Hoài, tuy vậy, họ không nói gì cả, có lẽ hiện giờ cô chưa hiểu sự khác biệt giữa hai thứ này, đến khi cô thông suốt thì sẽ không từ chức nữa.
Ít lâu sau, Vương Bồi Sinh dẫn các xã viên quay lại đây.
Bọn họ vốn cũng chưa đi ngủ, dù sao sự sống chết của con bò cũng liên quan trực tiếp đến lợi ích của xã viên, họ chỉ về nhà tính toán mà thôi. Nghe tin bò mẹ được cứu, vả lại còn đẻ ra hai con bê nhưng một con lại bị Lưu Nhị Nhĩ giấu mất, bọn họ phẫn nộ chạy đến tìm bê!
Vừa tới nơi, bọn họ đã tập trung sự chú ý lên người Cố Nguyệt Hoài đang đứng lặng lẽ.
Bộ đồ cũ cô đang mặc bám đầy bụi bặm nhưng gương mặt vẫn hết sức xinh đẹp,đường nét trên mặt vẫn rất thanh tú xinh xắn, đứng đó như một đoá sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy dễ chịu, như thể sự hiện diện của cô đã khiến chuồng bò hôi hám này trở nên bớt khó chịu hơn nhiều.
“Nguyệt Hoài, đại đội ta may nhờ có cháu mới cứu được con bò này, bằng không tổn thất rất lớn!”
“Đúng vậy, Tiểu Cố bây giờ không giống như xưa nữa, cô ấy làm được những việc quá vẻ vang, ai lại tiếc lời khen ngợi chứ?”
“Phải rồi, hai hôm trước có người ở đại đội kế bên tới hỏi thăm tôi về Tiểu Cố, nói là có thanh niên nào đó mến mộ cô ấy nên nhờ ông ta tới làm mai mối. Ha ha, chẳng bao lâu nữa bậc cửa nhà Tiểu Cố sẽ bị đạp hỏng cho xem!”
“Không được!! Nguyệt Hoài là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử ta, đâu thể cho người ngoài hưởng phước được?”
“…”
Các xã viên vừa líu ríu chuyện trò vừa không ngừng lượn lờ quanh con bê, thi thoảng còn quay đầu lại hỏi han Cố Nguyệt Hoài mấy câu.
Khi đến đây, họ đều nghe kể rằng con bò mẹ là do cô cứu sống, may là có cô. Bọn họ rất cảm kích trước việc Cố Nguyệt Hoài có thể giữ lại tài sản chung của đại đội, chỉ hận không thể hái hoa tặng thưởng cô.
Có điều, càng nói chuyện nhiều thì chủ đề câu chuyện càng biến chất, chuyển từ khen người sang làm mai mối.
Hoàng Phượng Anh nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ cảm thán, trong lòng có chút hụt hẫng, tại sao nhà mình lại không có đứa con trai nào thích hợp với cô?
Cô gái này thật sự rất xinh đẹp, thắt đáy lưng ong, hông nở nang, vừa nhìn đã biết là người có khả năng sinh đẻ, quan trọng nhất là cô còn tài giỏi, có công việc, biết kiếm tiền. Có cô con dâu tỏa sáng như này thì ai mà không hâm mộ?
Hơn nữa, nhà cô toàn người lao động trẻ khoẻ, vì sao lúc trước không có người nào phát hiện ra một nữ đồng chí ưu tú thế này?